Chương 1554 Nổi giận
Hinh nhi dùng tương tư tiểu kiếm, nháy mắt đã đánh chết một người. Điều này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra. Đường Đường bị Hinh nhi gắt lên, cuối cùng cũng cầm Long Đằng Thiên Lý rời đi.
Mấy võ giả Tiên Thiên cảnh khác muốn đuổi theo, Hinh lại phát động ám khí. Một khi tương tư tiểu kiếm ra khỏi vỏ, gặp một người giết một người.
Nàng cũng biết đạo lý muốn bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giết được Giang công tử là được rồi.
Nhưng tiếc thay, thực lực của nàng quá thấp. Đặc biệt là khi điều khiển ám khí cấp bậc như tương tư tiểu kiếm cũng cần có tu vi nhất định để hỗ trợ. Coi như là cao thủ của Đường môn cũng phải có thực lực trước rồi sau đó mới có thể dùng ám khí có uy năng cường đại được.
Thế nên, nàng không chỉ không giết được Giang công tử mà còn bị dồn đến đường cùng.
Những võ giả Tiên Thiên cảnh kia không biết là trung thành với Giang gia đến nhường nào mà không một ai bỏ chạy. Chỉ cần tương tư tiểu kiếm tấn công đến, tên võ giả Hóa Thần cảnh liền tìm một người đến chết thay. Chết cả chín người, tương tư tiểu kiếm cũng tiêu hao hết. Đối thủ chỉ mới chết có chín tên võ giả Tiên Thiên cảnh, thực lực vẫn mạnh hơn họ.
Lúc này, tên võ giả Hóa Thần cảnh kia nhân cơ hội xuất thủ. Trong nháy mắt đã đoạt được tương tư tiểu kiếm trong tay Hinh nhi, hơn nữa còn phong ấn kinh mạch toàn thân của Hinh nhi, chế trụ lại toàn bộ.
Uy năng của tương tư tiểu kiếm cường đại. Nghiêm túc mà nói, một kiếm là có thể giết võ giả Hóa Thần cảnh trong nháy mắt. Chín kiếm thì đến Dung Thần cảnh cũng không cản được.
Nhưng kinh nghiệm của Hinh nhi vẫn còn quá ít, cứ cho là cầm tương tư tiểu kiếm cũng không thể phát huy uy năng của nó đến mức cao nhất.
Nàng chỉ biết muốn bắt giặc phải giết vua trước. Nhưng thực chất trước tiên nàng phải giết được tên võ giả Hóa Thần cảnh kia. Chỉ có giết hắn trước thì mới có thể giết được tên Giang công tử đó.
Giang công tử còn chưa tỉnh hồn lại được. Dẫu sao uy năng của tương tư tiểu kiếm quá kinh người. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái chết gần đến như vậy.
Trên mặt Giang công tử lộ ra vẻ dữ tợn: “Bắt lại! Nam giết, nữ đưa hết về cho ta. Đặc biệt là người dẫn đầu. Ta muốn cho nàng ta sống không được chết cũng không xong!”
Những võ giả Tiên Thiên kia mới vừa muốn động thủ, tên võ giả Hóa Thần cảnh lập tức ngăn bọn họ lại, quát lên: “Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!”
Mặc dù thực lực của tên võ giả Hóa Thần cảnh kia mạnh nhưng trong mắt đám võ giả Tiên Thiên hắn chẳng có chút uy hiếp gì. Đám người kia vẫn toan động thủ.
“Khốn kiếp! Ta nói các ngươi dừng ta các ngươi không nghe thấy à?’
Tên võ giả Hóa Thần cảnh biến sắc, ngay lập tức đánh ra một quyền. Lúc này, một tên võ giả Tiên Thiên cảnh bị đánh bay, nôn ra búng máu lớn xen lẫn cả nội tạng, mắt trợn trừng.
“Trương Hiển Quang! Ngươi muốn tạo phản à?”
Giang công tử không khỏi phẫn nộ, quát lên: “Ngươi đừng quên võ công của ngươi là do ai dạy. Nếu không có Giang gia ta thì bây giờ ngươi có thể có tu vi Hóa Thần cảnh, có thể có đãi ngộ cấp bậc võ đạo tông sư hay không? E là ngươi sớm đã chết rét đầu đường từ mấy thập niên trước rồi!”
Trương Hiển Quang cương quyết nói: “Công tử, không phải ta muốn tạo phản mà ta đang nghĩ cho Giang gia!
Ngươi không biết Dịch Kiếm Môn là gì đâu. Những người này tuyệt đối không thể đụng vào. Nhất định phải bẩm báo lại với lão tổ!”
Giang công tử hừ lạnh một tiếng: “Lão tổ đã đóng tử quan. Nhất định phải chờ bảy ngày sau, hôm thọ yến hắn mới xuất quan. Ngươi đi bẩm báo với ai?”
Trương Hiển Quang nói thẳng: “Vậy thì chờ ngày lão tổ xuất quan thì nói tiếp! Dù sao thì trước mắt công tử tuyệt đối đừng đụng đến những người này!”
Giam giữ và giết chết những đệ tử Dịch Kiếm Môn này là hai chuyện khác nhau. Mặc dù Dịch Kiếm Môn mạnh nhưng chỗ dựa sau lưng Giang gia họ cũng không phải yếu. Cùng lắm thì sau chuyện này mời người đến nói chuyện một chút thì cũng coi như là qua.
Song, nếu bọn họ thật sự giết những đệ tử Dịch Kiếm Môn này thì coi như là kết thù oán không chết không thôi với Dịch Kiếm Môn.
Nghĩ lại ngày trước Dịch Kiếm Môn kết thù địch với Cản Thi phái thế nào, chuyện cá chết lưới rách thế này, Dịch Kiếm Môn chắc chắn làm được.
Giang công tử hừ lạnh một tiếng: “Được, được, được. Ngươi chờ đó. Ta ngược lại muốn nghe lão tổ xuất quan sẽ nói gì!”
Trương Hiển Quang tuy là người ngoài, thậm chí nói khó nghe thì thân phận của hắn chính là gia nô ở Giang gia bọn họ. Nhưng dù sao hắn cũng có thực lực Hóa Thần cảnh. Hiện hắn không tuân lệnh, Giang công tử cũng không làm gì hắn được. Chỉ còn cách chờ lão tổ xuất quan thì sẽ đi thưa với lão tổ thôi.
Mắt nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp kia, Giang công tử thầm than đáng tiếc trong lòng.
Vốn hắn muốn giữ lại nữ nhân dẫn đầu lại để hưởng riêng. Một khi ồn ào đến tai lão tổ thì đoán chừng tất cả đều sẽ bị lão tổ lấy đi thải bổ một phen.
“Đưa hết bọn họ đi!” Giang công tử hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức rời đi.
Trương Hiển Quang chắp tay với đám Hinh nhi một cái, nói: “Chư vị, hay là các ngươi ngoan ngoãn đi với ta một chuyến đi. Ta có thể bảo đảm cho các ngươi được an toàn. Nếu các ngươi nhất nhất muốn phản kháng thì kết quả sẽ chỉ tệ hơn thôi.”