Chương 1555 Nổi giận (2)
Hinh nhi im lặng không nói. Bấy giờ nàng là cá nằm trên thớt, có phản kháng cũng vô dụng.
Chỉ có điều, trong lòng Hinh nhi không hề sợ hãi. Nàng hiên ngang nói: “Các ngươi sẽ hối hận.”
Không biết vì sao, Trương Hiển Quang lại bị ánh mắt của Hinh nhi làm cho dao động. Tuy nhiên, hắn vẫn lắc lắc đầu, nói: “Nếu như ta thả các ngươi thì ta sẽ càng hối hận hơn.”
Dù sao hắn cũng là người của Giang gia, giữ được bọn Hinh nhi là lo nghĩ cho Giang gia. Nhưng thả bọn họ đi thì thật sự đắc tội chết với Giang công tử.
Vậy nên, hắn sẽ không thả bọn họ đi.
Ngay lúc đám người đệ tử Dịch Kiếm Môn, Hinh nhi bị người ta đưa đi, Đường Đường trốn được ra ngoài lau nước mắt chạy ra khỏi phạm vi Đông Bình đạo. Nàng lấy Long Đằng Thiên Lý Hinh nhi đưa cho, viết lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, sau đó lập tức thả bay.
Long Đằng Thiên Lý kia gần như biến mất không thấy bóng dáng chỉ trong chớp mắt. Đường Đường lau nước mắt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kiên định nói: “Tiểu sư thúc, các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu các ngươi ra!”
Lúc này, trong Phi Long thành, Tô Tín đang chiêu đãi Tạ Chỉ Yến bôn ba dặm xa đến.
Tạ Chỉ Yến mang tin Hinh nhi đi ngao du giang hồ nói với Tô Tín. Tô Tín cũng tính đưa tin cho mật thám tập sự ở Lục Phiến Môn, để bọn họ hỗ trợ giúp đỡ đám Hinh nhi.
Các môn phái lớn rèn luyện đệ tử sẽ không phái thêm một đống cường giả đi theo sau lưng. Nếu làm vậy thì cũng không còn là lịch luyện mà là trông trẻ.
Thế nên, Tô Tín cũng không phái người theo sau lưng bọn họ. Hắn chỉ dặn người của Lục Phiến Môn hỗ trợ ở dọc đường mà thôi.
Ngay lúc Tô Tín và Tạ Chỉ Yến tán gẫu, một con rồng nhỏ xuất hiện trước mặt Tô Tín.
Long Đằng Thiên Lý!
Trong giây lát, Tô Tín đứng bật dậy. Phút chốc, khí thế quanh thân trở nên cực kỳ kinh người. Kinh khủng hệt như Ma thần.
Cái này đúng là Long Đằng Thiên Lý hắn đưa cho Hinh nhi. Bây giờ vật này xuất hiện ở đây thế thì Hinh nhi nhất định đã gặp chuyện!
Tô Tín ngay lập tức mở cơ quan ra. Sau khi nhận tin, sắc mặt hắn nhất thời âm trầm như nước. Đám người Lý Phôi cùng Hoàng Bỉnh Thành nhìn Tô Tín, ánh mắt kinh hãi. Đã rất lâu rồi bọn họ cũng không thấy Tô Tín lộ ra biểu tình thế này.
Tạ Chỉ Yến trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì à?”
Giọng nói của Tô Tín lạnh đi: “Hinh nhi gặp chuyện ở Đông Bình đạo. Có người ra tay với bọn họ.”
Vừa nghe nói thế, sắc mặt của Tạ Chỉ Yến cũng biến sắc.
Hinh nhi không chỉ là muội muội của Tô Tín mà cũng còn là sư muội của Tạ Chỉ Yến, là đệ tử của “Huyền Tâm Kiếm Chủ” Mạnh Kinh Tiên. Bây giờ có người dám động vào Hinh nhi chính là đang gây hấn với uy nghiêm của Dịch Kiếm Môn!
Lý Phôi cùng Hoàng Bỉnh Thành cũng căng thẳng. Bọn họ đều đi theo Tô Tín từ lúc ở Thường Ninh phủ. Dĩ nhiên bọn họ cũng biết địa vị của Hinh nhi ở trong lòng Tô Tín.
Bây giờ Hinh nhi xảy ra chuyện, Tô Tín không giận mới là lạ.
Tạ Chỉ Yến ngay lập tức đứng dậy, nói: “Đệ tử của Dịch Kiếm Môn ta không phải dễ đụng vào như vậy! Ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Sắc mặt Tô Tín âm trầm, hắn đưa tay ra, phất phất, nói: “Với ta mà nói, Hinh nhi đầu tiên là muội muội, sau đó mới là đệ tử Dịch Kiếm Môn. Chuyện này không cần Dịch Kiếm Môn ra tay, ta sẽ tự mình giải quyết. Ta cũng sẽ cứu mấy đệ tử khác của Dịch Kiếm Môn ra ngoài.”
Thấy thái độ này của Tô Tín, Tạ Chỉ Yến thở dài một cái. Hiển nhiên lúc này Tô Tín đã vô cùng giận dữ. Ai nói gì hắn cũng không nghe lọt vào tai.
Đứng dậy, Tô Tín ngay lập tức nói với Lý Phôi: “Mang năm ngàn võ giả Tiên Thiên cảnh, một nửa võ giả Hóa Thần cảnh ở Ám Vệ xuất thủ. Ngoài ra, báo Thái Tam Nguyên và Nhạc Đông Lưu lập tức đến Đông Bình đạo!”
Mặc dù lúc này Tô Tín đang tức giận nhưng hắn không hề mất lý trí.
Bên phía Tây Bắc đạo vẫn phải để lại một ít lực lượng nên Tô Tín chỉ dẫn theo một nửa số võ giả Ám Vệ.
Mà trong số ba võ giả Dương Thần cảnh kia, Tô Tín tin tưởng Kế Vô Nguyệt nhất. Kế Vô Nguyệt là vì Hậu Thổ mà gia nhập vào dưới quyền Tô Tín. Nói Tô Tín tin hắn thì thà nói Tô Tín tin Hậu Thổ. Thế nên bây giờ Tô Tín mới có thể để hắn ở lại đây trấn giữ.
Dặn dò xong những chuyện này, Tô Tín ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Đông Bình đạo.
Lúc này, Tạ Chỉ Yến cũng không ở yên nổi. Mặc dù Tô Tín nói chuyện này không cần đến Dịch Kiếm Môn nhúng tay, nhưng dù sao đó cũng là đệ tử của bọn họ. Nếu xảy ra chuyện, Tạ Chỉ Yến kiểu gì cũng phải báo với Dịch Kiếm Môn một tiếng.
Năm ngày sau, tại Lâm Dương phủ, Đông Bình đạo, Đường Đường bôi đen khuôn mặt đáng yêu của mình, giả làm ăn mày.
Thời gian mấy ngày này, nàng vẫn luôn tìm kiếm tung tích đám người Hinh nhi. Nhưng tiếc thay lai lịch của đối phương không nhỏ, Đường Đường cũng không dám để lộ mình. Thế nên, phần lớn thời gian nàng đều đi qua lại lung tung trong Lâm Dương phủ. Trừ việc dò la rõ ràng nội tình của Lâm Duyên Đường, còn lại nàng không tra được gì nữa.
Có điều, lúc này Đường Đường căn bản không biết nàng đã bị ba tên võ giả khác theo dõi.