← Quay lại trang sách

Chương 1557 Động tác lớn (2)

Trong mắt Tô Tín lóe lên tia lạnh. Nếu ngay cả hai tên Tiên Thiên võ giả cũng tìm không ra thì Tô Tín hắn không cần lăn lộn nữa.

Tô Tín vung tay lên. Rất nhanh, hơn năm mươi tên võ giả Hóa Thần cảnh cùng Lý Phôi xuất hiện trước mắt Tô Tín.

Nguyên nhân vì cước lực của võ giả Tiên Thiên, cứ cho là bọn họ dồn toàn lực đi đường thì tốc độ cũng chậm hơn đám người Tô Tín rất nhiều. Vì vậy, Tô Tín để cho Tôn Bất Hại chuẩn bị, mang theo không ít đan dược chân khí, cùng với bọn họ thúc ngựa không ngừng chạy đến sau. Tuy vậy, tốc độ của bọn họ cũng chậm hơn đám người Tô Tín một ngày.

Vậy nên bây giờ Tô Tín chẳng qua là dẫn theo Lý Phôi và mấy tên võ giả Ám Vệ từ Hóa Thần cảnh trở lên đến đây trước. Có điều vậy cũng đủ rồi.

“Tìm các Tổng bộ đầu mấy đạo xung quanh đến đây. Gọi cả người phụ trách ở Huyết Y Lầu cùng Thiên Cơ Cốc đến gặp ta.” Tô Tín dặn dò.

Đám người Lý Phôi gật đầu một cái, lập tức xoay người biến mất trong không trung.

Lúc này, bên trong Lục Phiến Môn ở Lâm Dương phủ, Tổng bộ đầu Tôn Lâm Di ở Lâm Dương phủ đang đứng hầu bên ngoài phòng nghị sự. Trong lòng vừa kích động, vừa thấp thỏm không thôi.

Với một Tổng bộ đầu châu phủ cảnh giới Tiên Thiên như hắn mà nói, những người ngồi trong phòng nghị sự kia đều là đại nhân vật.

Mỗi một người trong số đó đều có chức vụ đủ để so sánh ngang hàng với chưởng môn nhân của các thế lực đứng đầu gaing hồ. Hơn nữa bàn về thực lực, đối phương cũng là Dương Thần cảnh, đại nhân vật cấp bậc võ đạo tông sư. Với võ giả Tiên Thiên nhỏ nhoi như hắn mà nói thì loại này đúng chỉ có thể ngưỡng vọng.

Thế nên, mặc dù Tôn Lâm Di cũng không biết vì sao đối phương lại đến Lâm Dương phủ nho nhỏ này thì hắn cũng không dám hỏi thăm, chỉ cẩn thận hầu hạ là đủ.

Qua chưa được nửa giờ, bên ngoài liền xuất hiện một võ giả mặc quan phục Lục Phiến Môn, cung kính đi thẳng vào trong nhà, nói: “Hạ quan tham kiến đại nhân!”

Tôn Lâm Di nhất thời cả kinh. Người mới vào là cấp trên của hắn, Tổng Bộ đầu Đông Bình đạo Ngô Cửu Sơn.

Lại chờ không quá một canh giờ, có thêm năm tên võ giả Hóa Thần cảnh và Dung Thần cảnh khác đến. Những người này cũng là Tổng bộ đầu các đạo sát bên Đông Bình đạo. Ngày thường, Tôn Lâm Di chỉ đứng từ xa nhìn thấy mấy lần. Không ngờ hôm nay họ lại tề tựu lại đủ.

Mà đi cùng bọn họ còn có hai vị khác nữa. Một người nam nhân trung niên mặc y phục màu đen, trên người mang vẻ âm lãnh. Người này cũng có thực lực Hóa Thần cảnh.

Người này là Đường chủ phân đường Huyết Y Lầu ở Đông Bình. Được nương tựa vào Huyết Y Lầu cũng được coi như nhân vật có tiếng ở Đông Bình đạo.

Người còn lại là đạo nhân có khí chất phiêu dật, có chút tiên phong đạo cốt. Người này là người phụ trách của Thiên Cơ Cốc ở Đông Bình đạo, Thanh Huyền Chân Nhân.

Những người này phần lớn đều là Hóa Thần cảnh, trong đó có hai đạo Tổng bộ đầu lộ ra thực lực Dung Thần cảnh. Có điều lúc này đối mặt với Tô Tín, tất cả đều cung kính hành lễ gọi một tiếng đại nhân.

Thực lực và địa vị bây giờ của Tô Tín với bọn họ mà nói hoàn toàn là đại nhân vật có thể thông thiên.

Mặc dù người của Huyết Y Lầu và Thiên Cơ Cốc cũng không coi là người của triều đình, nhưng chỉ bàn về thực lực, Tô Tín cũng là dạng có thể nói chuyện ngang hàng được với Tông chủ, Chưởng môn của bọn họ. Bọn họ cũng không dám có chút nào bất kính.

Tô Tín trầm giọng nói: “Hôm nay gọi mọi người đến thực chất muốn mọi người giúp một ít việc tư.”

Đám người Ngô Cửu Sơn vội vàng nói: “Đại nhân không nên khách khí, cứ nói thẳng là được.”

Bất kể là công hay là tư, Tô Tín tìm bọn họ giúp đỡ là chuyện bọn họ cầu cũng không được. Có ngu mới đi cự tuyệt.

Người của Huyết Y Lầu và Thiên Cơ Cốc cũng chắp tay một cái, nói: “Tô đại nhân muốn bọn ta làm gì cứ nói thẳng. Chỉ cần bọn ta có thể làm được thì tuyệt không chối từ.”

Dù Tô Tín là người của triều đình nhưng đối phương cũng là trọng thần quyền cao chức trọng trong triều đình. Hơn nữa còn là cường giả Dương Thần cảnh. Tìm bọn họ nhờ giúp đỡ là đang nể mặt bọn họ. Chỉ cần không nguy hại đến lợi ích sau này thì bọn họ dĩ nhiên không từ chối.

Tô Tín gõ bàn một cái, nói: “Ta muốn tìm hai người, chính là phụ tử Lâm gia trong Lâm Dương phủ. Một người tên là Lâm Duyên Đường. Một người tên Lâm Mạn Dĩnh.”

Tổng bộ đầu Đông Bình đạo nhướn mày, hiển nhiên chưa từng nghe đến Lâm gia này. Hắn gọi Tôn Lâm Di đang đợi ở bên ngoài vào đến, nói: “Lâm Dương phủ các ngươi có Lâm gia gì đó không?”

Tôn Lâm Di nói: “Thưa có. Có điều chỉ là một gia tộc tam lưu nhỏ. Mấy ngày trước không biết vì lí do gì, Lâm Duyên Đường như bị điên, phân tán toàn bộ người Lâm gia đi. Hắn cũng dẫn theo con gái đi mất, không rõ tung tích.”

Tô Tín lạnh lùng nói: “Đó chính là người ta muốn tìm. Tổng bộ đầu Đông Bình đạo và các đạo xung quanh toàn bộ hạ lệnh truy nã người này. Dùng tốc độ nhanh nhất tìm cho bằng được hắn.

Về phần Thiên Cơ Cốc, ta nguyện ý dùng “Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ” làm tiền thưởng, treo tên hai người này lên Hắc bảng.