← Quay lại trang sách

Chương 1556 Động tác lớn

Tìm kiếm một hồi không có kết quả gì, Đường Đường muốn ra khỏi thành ẩn náu. Nhưng đến lúc nàng mới ra khỏi thành thì có ba tên võ giả Tiên Thiên cảnh vây lấy nàng vào giữa.

Cả ba người này đều có thực lực Tiên Thiên Khí Hải cảnh, thế tới hung hăng. Đường Đường không kìm được, cẩn thận hỏi: “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Một tên trong số đó cười lạnh, nói: “Ngươi dò la tin tức về Lâm gia chúng ta trong Lâm Dương phủ này mà còn hỏi chúng ta là ai à? Hẳn là chúng ta hỏi ngươi mới đúng!”

Bọn họ đều là người của Lâm gia trước đây. Lúc đầu, Lâm Duyên Đường coi như là thông minh, biết mình đắc tội với Giang công tử liền chủ động phân tán người nhà đi, một mình chạy trốn. Ba người này chính là người sống sót ở Lâm gia ngày đó. Mãi đến khi Giang công tử không truy cứu bọn họ, bọn họ mới dám mạo hiểm xuất hiện.

Đường Đường nghe vậy thì nhất thời cả kinh thất sắc, vội vàng rút trường kiếm trong tay mình ra. Trường kiếm xé gió đâm về phía ba tên võ giả Tiên Thiên kia.

Đường Đường cũng là Khí Hải cảnh. Chỉ có điều, kinh nghiệm lâm trận đối địch của nàng thật sự quá ít. Cho dù Dịch Kiếm Môn có kiếm kỹ mạnh đến nhường nào, nàng cũng bị ba người nọ áp chế ngay lập tức.

Tuy nhiên, vào lúc này, một luồng khí tức âm lãnh cường đại lẩn theo chút mùi máu tanh bỗng nhiên ập đến, khiến mấy người ở đây không khỏi run một cái, vội vàng dừng tay lại.

Một người mặc quan phục Lục Phiến Môn màu đỏ đậm, bên ngoài khoác hắc bào chậm rãi đi tới.

Nói là chậm rãi đi tới nhưng thực chất mỗi bước đi của hắn đều sải hơn trăm trượng. Gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ.

Bọn họ không biết người này mạnh nhường nào. Bọn họ chỉ biết là, người trước mắt này chắc chắn là cao thủ trong số cao thủ, nghiền chết bọn họ cũng chỉ như nghiền một con kiến!

Tô Tín từng bước từng bước đi đến, uy áp nồng đậm trên người hắn khiến thiên tượng xung quanh bắt đầu nảy sinh biến hóa. Trong nháy mắt, bầu trời vốn quang đãng vạn dặm bỗng kéo mây đen giăng đầy.

Hắn lấy Long Đằng Thiên Lý ra. Con rồng nhỏ tinh xảo mặc dù đã tiêu hao hết năng lượng nhưng vẫn chậm chạp bay lại trên người Đường Đường.

Ba tên Tiên Thiên võ giả của Lâm gia kia cảm giác có chút không ổn. Bọn họ vội vàng nói: “Tiền bối…”

Câu nói còn chưa dứt, Tô Tín cong ngón tay lại, búng ra. Không thấy được bất kỳ kình lực nào xông ra nhưng ba người kia trong nháy mắt biến thành một đống huyết vụ, hoàn toàn bị gạch tên khỏi thế giới này!

Cảnh này khiến Đường Đường sợ choáng váng. Trong mắt nàng, thanh niên tuấn tú này kinh khủng hệt như là Ma thần.

“Ngươi là đệ tử của Dịch Kiếm Môn? Ta là ca ca của Hinh nhi.” Tô Tín nhàn nhạt nói.

Nhất thời, ánh mắt Đường Đường lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng đúng là có từng nghe qua không ít tin tức về vị ca ca của tiểu sư thúc.

Trong Dịch Kiếm Môn, thân phận của Hinh nhi không phải là bí mật. Có điều, những đệ tử trẻ bọn họ phần lớn đều không biết đến lai lịch của Hinh nhi. Bọn họ còn tưởng Hinh nhi cũng gia nhập Dịch Kiếm Môn từ nhỏ giống bọn họ. Chỉ có điều, thiên phú của Hinh nhi khá tốt cho nên mới được Mạnh Kinh Tiên nhận làm đệ tử, so ra lớn hơn đồng lứa.

Tuy nhiên, quan hệ của Đường Đường và Hinh nhi cũng không tệ. Nàng cũng nghe Hinh nhi nhắc đến chuyện ca ca. Thế nên Đường Đường mới biết, hóa ra tiểu sư thúc vẫn còn một người ca ca lai lịch lớn kinh người đến vậy.

Trọng thần triều đình Đại Chu, chấp chưởng Ám Vệ, giữ chức Tứ Đại Thần Bộ Lục Phiến Môn. Hiện tại còn chấp chưởng Tây Bắc, náo động ở Tây Bắc đến long trời lở đất. Có thể nói là Tây Bắc Vương.

Quan trọng nhất chính là thực lực của người ca ca này, chính là Dương Thần cảnh võ đạo đại tông sư!

Thực lực như này là ngang với Tông chủ của bọn họ. Với Đường Đường mà nói, đây đều là cảnh giới trong truyền thuyết.

Đường Đường sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới vội vàng nói: “Tô tiền bối! Ngươi nhanh đi cứu đám tiểu sư thúc đi! Bọn họ đều bị người của Giang gia bắt đi rồi!”

Tô Tín nhìn tiểu cô nương trước mặt. Nếu Hinh nhi chịu giao Long Đằng Thiên Lý cho nàng để nàng đi báo tin thì hiển nhiên là cực kỳ tin tưởng nàng.

Vì thế, Tô Tín tạm thời đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, nhẹ giọng nói: “Trước không vội, kể hết mọi chuyện ra cho ta nghe.”

Trong giọng nói của Tô Tín có chút tinh thần. Nghe Tô Tín nói vậy, Đường Đường không tự chủ được, trấn tĩnh lại, kể lại sự việc lúc đó ở ngôi miếu đổ nát. Tất cả đều kể cho Tô Tín nghe.

Sau khi nghe xong, trong mắt Tô Tín lộ vẻ lạnh lùng. Lâm gia cùng Giang gia cái gì đó đều là tự tìm đường chết!

Đường Đường không nhịn được mà hỏi: “Tô tiền bối, chúng ta có đi điều tra Giang gia kia trước hay không?”

Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Không cần. Trước tiên tìm cho ra phụ tử Lâm gia đã. Bọn họ ắt phải biết căn nguyên của Giang gia.”

Đường Đường thận trọng hỏi: “Nhưng làm như vậy không phải lãng phí rất nhiều thời gian hay sao?”

Đường Đường không thấy được tình cảnh lúc sau. Bởi vậy nên nàng cũng không biết đám Hinh nhi bây giờ có được an toàn hay không. Thế nên nàng nghĩ cứu người càng sớm càng tốt.

“Lãng phí thời gian? Không đâu. Chỉ cần một ngày thôi, phụ tử họ Lâm sẽ xuất hiện trước mắt ta.”