Chương 1559 Đánh đổi
Thấy giải thưởng mà Tô Tín dùng cho phụ tử hắn, Lâm Duyên Đường quả thực có cảm giác muốn nhảy ra ngoài nhận thưởng luôn.
Hắn không biết chuyện này là sao. Có điều, nghĩ lại những việc xảy ra gần đây, Lâm Duyên Đường cũng chỉ có thể nghĩ đến là vì chuyện hắn ám toán mấy thiếu nam thiếu nữ trong ngôi miếu đổ nát kia thôi.
Mặc dù hắn nhìn ra được đám thiếu nam, thiếu nữ kia có lai lịch không nhỏ. Nhưng khi đó hắn vì bảo vệ tính mạng nên cũng chẳng để ý đến những thứ khác, chỉ có thể ra tay ám toán thôi.
Có điều, hành động này của hắn không ngờ lại gây họa lớn thế này. Lâm Duyên Đường nhìn con gái của hắn, nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Xong rồi! Lần này chúng ta chọc thủng cả trời rồi!”
Ngay lúc Lâm Mạn Dĩnh muốn nói gì đó, cửa phòng họ ở ngay lập tức bị đạp mở. Hơn mười tên võ giả Tiên Thiên cảnh đi tới, cười lạnh, nói: “Lão già Lâm, ngươi cũng biết mình chọc thủng trời rồi à? Có điều cũng tốt, các ngươi không chọc thủng trời thì làm sao mà chúng ta lấy được giải thưởng của Tô đại nhân chứ?”
Còn chưa để cho Lâm Duyên Đường lên tiếng, một đám Tiên Thiên võ giả liền ngay lập tức chen nhau mà lên. Chớp mắt đã chế trụ phụ tử Lâm gia.
Tô đại nhân đã nói, có ra sao cũng được, nhưng nhất định phải sống.
Lúc này, Tô Tín vẫn đang chờ trong Lâm Dương phủ. Đường Đường cũng ngồi đợi bên cạnh Tô Tín, nàng có chút sốt ruột nóng nảy, nhưng cũng coi như tương đối bình tĩnh.
Chẳng qua đây là lần đầu nàng rời nhà, mà Tô Tín lại là giang hồ cự phách hùng bá một phương. Mấy ngày qua nàng hệt như rắn không đầu, xoay chỗ này đụng chỗ kia. Tô Tín mới đến có mấy giờ đã sắp xếp xong xuôi hết thảy. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có kết quả nhưng cũng khiến cho Đường Đường có chút lòng tin.
Có điều, Tô Tín cũng không nghĩ nhiều. Hắn sắp xếp nhiều như vậy, nếu vẫn không thể tìm được người trong vòng một ngày thì người mấy đạo này cũng có hơi phế vật rồi.
Quả nhiên, chưa tới ba canh giờ, Tổng bộ đầu Ngô Cửu Sơn của Đông Bình đạo liền đi tới, nói: “Đại nhân, hai người kia đã tìm được rồi. Không bị thương gì.”
“Dẫn đến đây.” Tô Tín nhàn nhạt nói.
Lúc Ngô Cửu Sơn dẫn phụ tử Lâm Duyên Đường đến, đôi mắt Đường Đường nhất thời đỏ lên. Nàng xông ngay về phía Lâm Duyên Đường, giận dữ hét: “Chúng ta thấy ngươi bị Giang công tử đó bức bách đến cực điểm nên mới muốn giúp các ngươi. Thế mà các ngươi lại hãm hại chúng ta? Ngươi nói đi! Nói đi!”
Phụ tử Lâm Duyên Đường lúc này không chỉ bị Tô Tín uy áp, sợ đến không dám ngẩng đầu mà bọn họ còn cảm thấy cực kỳ lúng túng. Chuyện như vậy muốn bọn họ phải nói thế nào?
Tình huống lúc đó khiến đôi phụ tử này không nghĩ được gì khác. Đừng nói là đám người Dịch Kiếm Môn xa lạ, mà kể cả ba tên gia nô trung thành đi theo họ hơn mười năm họ cũng bỏ lại.
Tô Tín khoát tay một cái, tỏ ý Đường Đường yên lặng.
Mặc dù lúc này Đường Đường đang rất tức giận nhưng ở trước mặt Tô Tín, nàng cũng không dám lỗ mãng. Nàng lui về, căm tức nhìn hai người kia.
Tô Tín đi đến trước mặt người nữ, lạnh nhạt nói: “Biết tại sao ta lại tìm các ngươi không?”
Lâm Duyên Đường nhất thời run lên một cái, vội vàng quỳ xuống, ra sức dập đầu xuống đất, cái nào cái nấy đều dụng toàn lực, phiến đá xanh mà hắn dập đầu cũng nứt nẻ ra. Đầu của hắn cũng chảy máu ròng ròng.
“Hết thảy đều là lão già đây sai. Cầu xin Tô đại nhân ngài đại lượng, tha cho lão già lần này!”
Thời điểm này, Lâm Duyên Đường đã bất chấp tất cả. Hắn nào biết hắn đắc tội với Tô Tín thế nào chứ?
Nhưng đối mặt với người như Tô Tín, Tô Tín nói ngươi sai thì ngươi sai, dù ngươi không sai ngươi cũng sai!
Vậy nên, Lâm Duyên Đường không dám phản biện, chỉ có thể dập đầu xin tha mạng.
Với hành động này của Lâm Duyên Đường, Tô Tín chỉ thở dài một cái, nói: “Thật ra thì ngươi là người thông minh. Quả quyết, dứt khoát, tâm tư ngoan độc. Nếu ngươi có đủ thực lực, sau này phát triển Lâm gia không phải việc gì khó.
Chỉ có điều, con người có lúc thông minh quá cũng không tốt. Ngươi biết những người ngươi hại có xuất thân thế nào không? Bọn họ đều là đệ tử mới của Dịch Kiếm Môn.”
Nghe được câu này, phụ tử Lâm Duyên Đường nhất thời sợ choáng váng.
Mặc dù bọn họ biết đội thiếu nam, thiếu nữ kia có thể có lai lịch bất phàm. Nhưng sao cũng không ngờ được đối phương lại là người của Dịch Kiếm Môn, một trong Ngũ Kiếm Trì Phái!
Tô Tín sâu xa nói: “Trong số những người này có một người muội muội ruột thịt của ta. Hơn nữa, nàng lại còn là đệ tử cuối cùng của Tông chủ Dịch Kiếm Môn, “Huyền Tâm Kiếm Môn” Mạnh Kinh Tiên. Ngươi có thể cho ta được một cái lí do không giết ngươi không?”
Nghe thế, hai người họ Lâm lúc này thật sự muốn chết quách cho xong.
Lâm Mạn Dĩnh quỳ phục xuống đất, bò qua ôm lấy bắp đùi của Tô Tín, giãy giụa kêu khóc, nói: “Tô đại nhân! Ta thật sự không phải cố ý đâu! Người của Giang gia muốn bắt ta đi hiến tặng cho lão tổ già khụ của bọn họ làm công cụ thải bộ. Ta vạn bất đắc dĩ mới phải làm thế!
Hơn nữa khi đó ta cũng muốn phản đối nhưng phụ thân ta đã ra tay rồi. Ta không cách nào cản được.
Chỉ cần Tô đại nhân tha cho ta một mạng. Sau này ta sẽ đi theo Tô đại nhân mặc cho đại nhân xử trí!”