Chương 1572 Mạnh Kinh Tiên (2)
Với loại như Hoan Hỉ Miếu, vào thời kỳ toàn thịnh, Dịch Kiếm Môn tùy tiện cử ra hai người kiếm chủ là có thể giải quyết được ngay. Hiện tại, đệ tử ký danh của Hoan Hỉ Miếu dám động đến đệ tử của Dịch Kiếm Môn, đây thật sự là muốn chết mà!
Nếu cuối cùng, Mật tông và Hoan Hỉ Miếu không nhảy ra thì sau khi Tô Tín diệt Giang gia, ân oán này coi như đã chấm dứt.
Thế mà năm lần bảy lượt bọn họ lại cứ chủ động nhảy ra. Được lắm! Thế thì ân oán này sẽ tính lên người Mật tông các ngươi.
Sở Bất Phàm hừ lạnh, nói: “Ta đi bẩm báo với sư huynh. Hinh nhi là muội muội của Tô Tín nên hắn diệt Giang gia báo thù. Nhưng Hinh nhi cũng là đệ tử Dịch Kiếm Môn chúng ta. Chuyện này chưa xong đâu!”
Nói đoạn, Sở Bất Phàm đi thẳng đến chỗ Mạnh Kinh Tiên bế quan, kể lại từ đầu đến đuôi chuyện này với Mạnh Kinh Tiên.
“Sư huynh, sự tình lần này Dịch Kiếm Môn chúng ta nhất định phải lên tiếng, Nếu không những đệ tử khác của chúng ta chẳng may đụng phải chuyện thế này thì biết làm thế nào?
Mạnh Kinh Tiên vẫn luôn ngồi xếp bằng ở chỗ sâu nhất đất bế quan, hơn mười năm không động đậy rốt cuộc cũng cử động. Sau lưng hắn, tiếng kiếm minh vang dài. Mười năm mài kiếm, gió lạnh nổi lên, kiếm khí ngút trời!
“Mật tông, ta sẽ đến đó một chuyến.”
Trong mắt Sở Bất Phàm lộ vẻ khiếp sợ. Hắn thật sự không ngờ Mạnh Kinh Tiên sẽ xuất thủ.
Hắn còn tưởng rằng Mạnh Kinh Tiên sẽ cho Lâm Lạc Viêm, võ giả Dương Thần cảnh trong Dịch Kiếm Môn, xuất sơn đi một chuyến.
“Huyền Tâm Kiếm Chủ” Mạnh Kinh Tiên bế quan hơn mười năm chưa từng bước ra khỏi Dịch Kiếm Môn nửa bước lại một lần nữa xuất thủ. Đây chắc chắn là chuyện lớn chấn động toàn bộ giang hồ!
Lúc này, Đại Thế Chí thượng sư đã về lại Thịnh Kinh thành. Hắn đen mặt kể hết tất cả mọi việc đã xảy ra với những người khác trong Mật tông.
Sau khi Tiêu Ma Da bị thương cũng không quay về Thịnh Kinh thành. Nhất mạch Hoan Hỉ Miếu cũng không có quan hệ tốt với Mật tông cho lắm. Lần này Tiêu Ma Da bị Tô Tín đánh trọng thương đến mất mặt. Đoán chừng hắn cũng không có mặt mũi xuất hiện trước mặt những cường giả Mật tông khác. Chỉ là không biết đã đi đâu dưỡng thương rồi.
Sau khi Mật tông trở thành quốc giáo của Đại Chu, Mật tông cũng có căn cơ ở Đại Chu thế nên hiện tại Mật tông đã đưa tám phần lực lượng từ Tây Cương đến Trung Nguyên. Một nửa trong số đó đều đang đi truyền đạo ở các nơi trong Trung Nguyên. Một nửa còn lại đang ở trong Thịnh Kinh thành.
Bên trong Thịnh Kinh thành, tính luôn cả Đại Thế Chí thượng sư thì còn năm tên võ giả Dương Thần cảnh khác nữa. Trong đó, hai người Kim Cương Tự, một người Chân Ngôn Tông, một người Đại Uy Thiên Long Tự.
Những người này nghe Đại Thế Chí thượng sư thuật lại việc xảy ra xong, võ giả Dương Thần cảnh ở Đại Uy Thiên Long Tự nhất thời hừ lạnh một tiếng, nói: “Lấn hiếp người quá đáng! Tô Tín kia thật sự cho rằng Mật Tông ta sợ hắn à? Quả thực là coi trời bằng vung!”
Tên võ giả Dương Thần cảnh của Chân Ngôn Tông nhíu mày một cái, nói: “Thật ra thì chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Tô Tín được. Xem cái tên Tiêu Ma Da đó nhận đệ tử kiểu gì kia kìa? Đúng là thằng ngu. Ngay cả người của Dịch Kiếm Môn cũng dám đụng vào. Trong đó lại còn có cả muội muội của Tô Tín nữa.
Trước kia ở Thịnh Kinh thành, Đại Thế Chí sư huynh đã an bài thích đáng hết rồi. Tô Tín đó lại là trọng thần Đại Chu, hiện giờ đang là Tiết Độ Sứ Tây Bắc. Sau đại chiến Tây Bắc hắn một tay che trời ở đó. Ngay cả Đại Tuyết Sơn cũng chỉ có thể cùng bắt tay liên thủ với hắn. Nhờ vào quan hệ giữa chúng ta và Tô Tín, chúng ta có khả năng rất cao được đến Tây Bắc truyền đạo.
Thế mà giờ thì hay rồi. Xảy ra sự tình này, quan hệ của chúng ta và Tô Tín cũng xong. Không chỉ mất tư cách truyền đạo ở Tây Bắc, lại càng thêm bị người trong giang hồ giễu cợt. Đám người Hoan Hỉ Miếu này không giúp được đại sự gì, chỉ có thêm loạn là giỏi!”
Hoan Hỉ Miếu có một vài phương thức làm việc rất không vừa lòng các võ giả Mật tông. Hệt như đã nói, lúc đầu bọn họ dựng căn cơ ở Trung Nguyên, Hoan Hỉ Miếu không phái người tới. Kết quả bây giờ không chỉ đến ăn sẵn mà còn gây phiền phức cho bọn họ. Cũng chẳng trách những võ giả Mật tông Tây Cương này bất mãn.
Đại Thế Chí thượng sư ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, chuyện xảy ra rồi có nói thêm nữa cũng vô dụng. Lần này mối quan hệ giữa Mật tông chúng ta và Tô Tín coi như bung bét hết cả. Có điều, ta cũng không đề nghị đi tìm Tô Tín gây phiền toái. Dẫu sao bây giờ chúng ta đều là người Đại Chu. Gây sự căng quá cũng không tốt cho bên nào.
Tuy nhiên, Hoan Hỉ Miếu và Tô Tín đã kết tử thù. Chuyện này cứ để cho Hoan Hỉ Miếu xử lý lấy. Chúng ta không quan tâm, cũng không quản được.”
Mọi người ở đây gật đầu một cái, không có ý kiến gì với lời của Đại Thế Chí thượng sư.
Mật tông là Mật tông, Hoan Hỉ Miếu là Hoan Hỉ Miếu. Mật tông có thể đại diện cho Hoan Hỉ Miếu nhưng Hoan Hỉ Miếu không thể đại diện được cho Mật tông.
Thù oán giữa Hoan Hỉ Miếu và Tô Tín cứ để họ tự giải quyết là được. Mật tông bọn họ sẽ không ra mặt vì Hoan Hỉ Miếu. Huống chi, bên chịu tổn thất lớn nhất trong chuyện lần này cũng là Hoan Hỉ Miếu.