← Quay lại trang sách

Chương 1578 Nhiệm vụ của Địa Phủ

“Lãnh vực!”

Mọi người ở đây đều giật mình trong lòng. Lãnh vực chỉ có ở Chân Vũ cảnh. Tần Nghiễm Vương Diệt thi triển ra lãnh vực, chẳng lẽ hắn đã đến cảnh giới này rồi?

Tần Nghiễm Vương Diệt lắc đầu nói: “Đây không phải là lãnh vực, chẳng qua đây là một kiểu ngụy lãnh vực mà thôi. Lãnh vực chân chính là dùng sức mạnh tự thân thay đổ quy tắc không gian chung quanh, để nó biến thành không gian chỉ thuộc về mình.

Mới vừa nãy, chẳng qua ta chỉ dùng sức mạnh của mình, áp chế sức mạnh không gian này để thay đổi quy tắc của nó mà thôi. Mỗi thời mỗi khắc đều hao phí rất nhiều chân khí nội lực, là việc chẳng đem lại kết quả gì.

Tam cảnh Nguyên Thần đều chẳng qua mượn dùng và khống chế sức mạnh của thiên địa. Đơn giản mà nói, bây giờ bọn ta có thể có sức mạnh như vậy thực chất cũng phải cảm tạ thiên địa này, bởi vì nó cho chúng ta sức mạnh này.

Nếu như lúc này thả các ngươi vào một thế giới không có nguyên khí, không có gì cả thì các ngươi có thể tu được đến cảnh giới này hay không? Còn có thể thi triển võ thuật, còn có thể có loại uy lực này hay không?

Các ngươi không thể, nhưng Chân Vũ cảnh hoặc là nhân vật cao hơn Chân Vũ cảnh có lẽ làm được. Bởi vì đã có thể đạt đến trình độ thao túng sức mạnh bản thân để đối kháng với trình độ sức mạnh của thế giới này.

Đối với cường giả Chân Vũ cảnh mà nói, bọn họ là nhân vật có thể ngồi ngang hàng với thiên địa. Bởi vậy, nếu thi triển con đường võ đạo nào đó đến trình độ cao nhất, nói không chừng còn có thể tự thành thế giới. Khi đó, võ giả không còn là thao túng sức mạnh nữa mà biến thành tạo nên sức mạnh!”

Tần Nghiễm Vương Diệt rất am hiểu về sức mạnh. Những điều mà hắn biết thậm chí chỉ khi là Chân Vũ cảnh mới có người đi nghiên cứu.

Có điều, theo Tô Tín, Tần Nghiễm Vương Diệt muốn đi theo con đường này thì thật là đáng tiếc. Bởi vì con đường mà Tần Nghiễm Vương Diệt đi khó khăn hơn các võ giả bình thường nhiều.

Tần Nghễm Vương Diệt giải thích về sức mạnh ở đây, với những đệ tử ngoài Địa Phủ họ có xem cũng không hiểu. Bọn họ chỉ mới tiếp cận đến tầng thứ mượn dùng thiên địa lực mà thôi. Thế mà Tần Nghiễm Vương Diệt vừa lên đã nói chuyện tạo nên sức mạnh. Những thứ này bọn họ hiển nhiên không hiểu được.

Sau khi nói xong mấy điều này, Tần Nghiễm Vương Diệt đi thẳng xuống, đổi lại cho Tô Tín đi đến giữa quảng trường.

Những đệ tử bên ngoài kia cũng đang nhìn Tô Tín, trong mắt đều là vẻ đầy ước ao.

Chuyện mà Tô Tín trải qua không coi là bí mật trong Địa Phủ. Hắn cũng là Tiên Thiên cảnh duy nhất trong Địa Phủ được Địa Tạng Vương chọn làm thành viên nội bộ của Địa Phủ.

Sự thật chứng minh tầm nhìn lúc trước của Thôi Phán quan, Địa Tạng Vương không hề sai. Trong mười năm Tô Tín đã đến được cảnh giới như bây giờ, có thể nói là một ngày đi được ngàn dặm.

Tô Tín xếp bằng ngồi dưới đất, trầm giọng nói: “Thật ra thì trên phương diện tu luyện ta cũng không thể dẫn dắt gì nhiều cho các ngươi. Bởi vì con đường của ta quá đặc thù, cũng tương tự như Thôi Phán quan, trên căn bản không cách nào làm theo được.

Nhưng về khía cạnh chiến đấu, con đường ta một mực đi trên chính là con đường đấu chiến cực điểm. Bất kể võ đạo nào hay bí thuật gì đi chăng nữa đều được sinh ra vì chiến đấu. Hết thảy đều theo đuổi sức chiến đấu cực hạn nhất. Đây cũng là đấu chiến cực điểm!”

Tô Tín đưa hai tay ra, mười ngón tay liên tục búng ra. Có điều cái bắn ra không phải chỉ kình mà là kiếm khí quyền ý, phong hỏa lôi đình. Ở trong không gian trước mặt Tô Tín, giống hệt như đang có vô số cường giả đấu chiến với nhau.

Dùng miệng mà nói thì không nhanh như diễn biến ngoài thực tế. Cái mà Tô Tín đang biểu diễn chính là võ đạo của hắn.

Trong không gian chưa đến ba thước đó diễn hóa ra loại võ đạo đấu chiến cực hạn thế này, sức mạnh Tô Tín nắm trong tay khiến đám người Hậu Thổ và Mạnh Bà cũng kinh hãi không thôi.

Chỉ chốc lát sau, Tô Tín thu hai tay lại, mà những võ giả Hóa Thần cảnh, đệ tử bên ngoài của Địa Phủ kia cũng có ít cảm giác chưa đủ thỏa mãn.

Cái Tô Tín cho bọn họ xem giống như cảnh hai tên võ giả Dương Thần cảnh đang đấu chiến với nhau. Điều này có sự trợ giúp vô cùng lớn với bọn họ.

Năm người lần lượt luận đạo xong, mọi người lại cùng nhau thảo luận thêm một hồi. Lúc này, một tràng tiếng xướng Phật âm bằng tiếng Phạn vang lên. Địa Tạng Vương mặc tăng bào màu xanh nhạt xuất hiện trên quảng trường. Ngay cả Tô Tín cũng không biết Địa Tạng Vương xuất hiện khi nào.

“Tham kiến Địa Tạng Vương đại nhân!”

Mọi người đồng loạt đứng lên, thi lễ với Địa Tạng Vương.

Địa Tạng Vương phất phất tay, dùng giọng ôn hòa, nói: “Không cần đa lễ, tất cả mọi người ngồi đi.”

Đến khi tất cả đều ngồi xuống, lúc này Địa Tạng Vương mới nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây bởi vì một đại sự. Truyền thừa Địa Phủ chúng ta đánh mất ngày xưa e sắp xuất thế rồi.”

Mọi người ở đây đều có hơi sửng sốt. Truyền thừa bị đánh mất? Truyền thừa của Địa Phủ bọn họ đều ở đây, rốt cuộc là cái nào bị mất?

Địa Tạng Vương nói với Mạnh Bà bên cạnh: “Ngươi giải thích chút đi.”

Mạnh Bà gật đầu một cái, nghiêm túc hiếm thấy mà nói: “Thật ra thì truyền thừa Địa Phủ chúng ta không hoàn chỉnh. Ban đầu, Địa Tạng Vương đại nhân tìm được di tích Địa Phủ này đã phát hiện ở đây thiếu mất một môn truyền thừa. Đó chính là truyền thừa của Phong Đô Đại Đế.