← Quay lại trang sách

Chương 1589 Ảo cảnh ác mộng

Ngày xưa mặc dù các ngươi chỉ là đệ tử tục gia nhưng sư phụ các ngươi cũng dốc lòng truyền dạy, không che giấu gì. Nhìn đệ tử các ngươi dạy dỗ mà xem! Các ngươi không cảm thấy phụ lòng sư môn trước kia dạy dỗ hay sao?”

Ngụy Quảng Nguyên vội vàng cười xòa, nói: “Sư thúc nói đúng. Bát Nhã sơn trang chúng ta chỉ mới vừa thành lập cho nên có chút lơ là chuyện dạy dỗ đệ tử. Sau này tất nhiên chúng ta sẽ dạy dỗ nghiêm ngặt rồi. Nhất định sẽ không để cho những đệ tử này đe dọa uy danh võ công Thiếu Lâm Tự.”

Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng Ngụy Quảng Nguyên thầm mắng Huyền Quảng nói chuyện mà không biết ngại.

Thiếu Lâm Tự gia đại nghiệp đại, chọn đệ tử cũng đều là chọn người ưu tú nhất. Nhập môn xong còn có nhiều tài nguyên tu luyện phụ trợ. Thậm chí, võ tăng có tư cách dạy đệ tử yếu nhất cũng là Hóa Thần cảnh. Mấy đệ tử có thiên phú tốt có khi còn được võ giả Dương Thần cảnh tự mình dạy dỗ. Còn bọn họ thì sao? Nhiều lắm cũng chỉ là ít võ vẽ căn bản của Thiếu Lâm Tự mà thôi. Có thể luyện được tới nước như bây giờ đã coi là không tệ rồi.

Huyền Quảng thấy thái độ Ngụy Quảng Nguyên như vậy cũng không tiện nói gì nhiều. Có điều ngay trong lúc này, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên truyền tới: “Huyền Quảng, ban đầu chính Thiếu Lâm Tự các ngươi đuổi chúng đệ tử tục gia này ra ngoài. Thế mà bây giờ lại tỏ vẻ như vậy. Có khác gì làm kĩ nữ còn đòi thờ trinh tiết không?”

Sắc mặt mọi người ở đây nhất thời biến đổi, chuyện của Thiếu Lâm Tự bọn họ đều biết, có điều ai lại dám nói thẳng vào mặt cường giả Dương Thần cảnh của Thiếu Lâm Tự là làm kĩ nữ còn đòi thờ trinh tiết như vậy?

Trong khoảnh khắc giọng nói này vang lên, toàn bộ Bát Nhã sơn trang bị một màn mây đen bao phủ, ma khí mãnh liệt, ác quỷ kêu gào. Chớp mắt, ảo ảnh vô biên bao phủ lấy Bát Nhã sơn trang. Hệt như kéo toàn bộ sơn trang này vào trong địa ngục.

“Huyễn Ma Đạo!”

Huyền Quảng cùng ba tên võ giả Dương Thần cảnh khác đứng ngay dậy, trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng.

Đám người Huyền Quảng đến đây là vì Huyễn Ma Đạo, nhưng cho tới giờ bọn họ cũng không ngờ Huyễn Ma Đạo lại tìm đến cửa.

Giữa một vùng ma khí mãnh liệt, một người nam nhân thân mang tà khí hạ xuống từ giữa không trung. Sau lưng hắn còn hai võ giả Dương Thần cảnh khác của Huyễn Ma Đạo.

Còn bên kia, nữ nhân dung mạo xinh đẹp, bộ dạng thùy mị, trưởng thành chậm rãi đi tới. Nơi nàng đi qua, các võ giả Hán Nam đạo đều như ngây như dại, vội vàng chủ động nhường đường cho nàng.

“Đại Mộng Vô Cương” Mạnh Thiên Thu!

“Thiên Huyễn Tiên Tử” Yến Tử Thanh!

Trong mắt đám người Huyền Quảng đều lộ vẻ nghiêm trọng.

Hai người này không phải là người dễ đụng vào. Huyền Quảng coi như có tự tin đến mức nào đi chăng nữa cũng không dám chắc tuyệt đối sẽ địch nổi họ.

“Huyễn Ma Đạo các ngươi to gan thật đấy. Bọn ta còn chưa đến tìm các ngươi, các ngươi lại tự dâng đến cửa!” Huyền Quảng lạnh lùng nói.

Mạnh Thiên Thu lắc lắc đầu, nói: “Thiếu Lâm Tự các ngươi tìm bọn ta gây sự được, mà Huyễn Ma Đạo bọn ta không được chủ động ra tay hay sao?

Sự tình lần này, việc Thiếu Lâm Tự không nên xen vào thì đừng có nhúng tay vào. Nếu không hôm nay bỏ mạng ở đây thì đúng thật là tổn thất cho Thiếu Lâm Tự các ngươi.”

“Cuồng vọng!”

Huyền Quảng hừ lạnh một tiếng, nói: “Mạnh Thiên Thu, ngày xưa Huyễn Ma Đạo các ngươi bị Bạch Liên giáo gài bẫy thành như vậy. Thế mà các ngươi cũng chỉ dám lẩn trong bóng tối mà đánh lén. Bây giờ can đảm rồi, dám bước ra giao thủ chính diện rồi à?”

Lấy bốn đấu với bốn, đám người Huyền Quảng chưa chắc đã thua.

Chỉ có điều, nghiêm túc mà nói thì Mạnh Thiên Thu và Huyền Quảng cũng không phải người đồng lứa.

Năm xưa lúc Đại Chu dựng nước, Mạnh Thiên Thu đã là Dương Thần cảnh. Hơn nữa còn nấp trong bóng tối đánh lén Bạch Liên giáo làm Bạch Liên Thánh mẫu trọng thương, uy danh Mạnh Thiên Thu khi đó phải nói là hiển hách.

Mà lúc đó, Huyền Quảng cũng chỉ là võ giả Dung Thần cảnh, thậm chí hắn cũng chỉ vừa mới tiếp nhận Giới Luật đường. Nên nghiêm túc mà nói thì thật sự hắn chỉ có thể coi như là tiểu bối mà thôi.

Có điều, con đường võ đạo lên đến Dương Thần cảnh có lẽ sẽ có chênh lệch rất lớn. Tuy nhiên, tuổi tác cũng không phải là điều quan trọng.

Có vài người tu luyện cả đời cũng chỉ có thể là Dương Thần cảnh sơ kỳ hoặc là trung kỳ. Trong cảnh giới này chỉ có thể là người đứng sau cùng. Còn vài người, một khi bước vào Dương Thần cảnh liền có sức chiến đấu động trời.

Huyền Quảng không cho rằng mình là kiểu người thứ hai nhưng hắn cũng rất có lòng tin với thực lực của mình.

Mà lúc này, những võ giả Hán Nam đạo và người của Bát Nhã sơn trang đều đã choáng váng hết cả đầu óc.

Ai nào ngờ một lần đến dự lễ mà lại xảy ra đại chiến Phật – Ma thế này đâu?

Mấy vị này đều là cường giả Dương Thần cảnh, sơ sẩy một cái thì bọn họ sẽ lãnh đủ dư âm giao thủ.

Bọn họ không biết vì sao hai bên lại gương cung bạt kiếm như vậy, mà không những thế, Huyễn Ma Đạo kia lại có vẻ vì Thiếu Lâm Tự mà đặc biệt đến đây. Tuy nhiên bọn họ biết, nhìn khí thế hai bên nói không chừng sẽ đánh nhau lúc nào không hay.