← Quay lại trang sách

Chương 1598 Dùng kế

Hai câu hỏi liên tiếp này của Huyền Khổ khiến Huyền Minh không nói được gì. Có lẽ đây chính là khác biệt lớn nhất giữa hắn và Huyền Khổ.

Mặc dù người ngoài đều nói rằng phương trượng Huyền Khổ làm việc hèn nhát, gặp chuyện chỉ biết nhẫn, không có chút bá đạo nào của cường giả Chân Vũ cảnh. Ngay cả vị trí đứng đầu võ lâm ngày xưa của Thiếu Lâm Tự cũng đánh mất.

Nhưng thực chất quy tắc làm việc của Huyền Khổ chỉ có một, đó chính là đặt lợi ích của Thiếu Lâm Tự lên hàng đầu.

Nếu như chuyện này có lợi đối với Thiếu Lâm Tự thì dù có tổn thất cũng phải làm. Nếu như chuyện này có hại cho Thiếu Lâm Tự thì dù có im hơi lặng tiếng cũng không thể ra tay.

Đây cũng là cách làm việc của Huyền Khổ. Người ngoài có nói thế nào cũng vậy, Huyền Khổ chưa từng thay đổi.

Ngươi có thể nói Huyền Khổ hèn nhát, cũng có thể nói Thiếu Lâm Tư bây giờ sa sút nhưng mấy thập niên nay, dù cho là lúc phải đối diện với áp lực từ Tạo Hóa Đạo môn, thực lực của Thiếu Lâm Tự cũng không hề suy yếu. Thậm chí, chiến lực cao cấp bởi vì võ giả Huyền tự mà dần dần lớn mạnh hơn.

Chuyện lần này quả thực Tô Tín làm rất quá đáng, khiến Thiếu Lâm Tự mất hết cả mặt mũi. Nhưng nếu như bây giờ mà ra tay, mặc dù Thiếu Lâm Tự có thể được hả giận, tuy nhiên thực tế mà nói thì đây chẳng có chỗ nào có lợi cho Thiếu Lâm Tự cả.

Huyền Khổ nhìn Huyền Minh, nhàn nhạt nói: “Thật ra chuyện này ngay từ lúc bắt đầu đã là do Huyền Quảng làm sai. Ta đã năm lần bảy lượt nói đừng dây dưa gì với những đệ tử tục gia đó. Kết quả lại chẳng có mấy người thực sự nghe lời ta.

Huyền Quảng thân là Thủ tọa Giới Luật đường nhưng lại chủ động phạm sai. Cứ như thế thì luật pháp, quy củ của Thiếu Lâm Tự đặt ở đâu?

Những đệ tử tục gia đó lúc trước đúng là đã bổ sung không ít lực lượng cho Thiếu Lâm Tự chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta cũng cho họ một cơ hội.

Kể từ ngày đuổi họ ra khỏi Thiếu Lâm Tự, chúng ta nên đoạt tuyệt hẳn quan hệ với bọn họ, chấm dứt nhân quả. Thế mà các ngươi nào có nghe? Đến giờ, nhân quả bọn họ phạm vào chúng ta phải gánh vác. Mà nhân quả chúng ta, bọn họ cũng phải gánh vác. Với hai bên mà nói đây đều không phải là chuyện gì tốt.”

Lời của Huyền Khổ khiến Huyền Minh đỏ mặt. Bởi trong lòng hắn thật sự cũng không tán thành việc đuổi những đệ tử tục gia kia đi. Thậm chí, hắn còn thầm cho rằng để đệ tử Thiếu Lâm Tự tiếp tục qua lại với mấy đệ tử tục gia đó cũng không phải chuyện gì lớn.

Kết quả bây giờ xảy ra chuyện lớn rồi. Những đệ tử tục gia kia trên căn bản sắp phải chết sạch rồi hắn mới phản ứng được, bao năm nay bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn.

Lúc đầu nếu bọn họ thật sự cắt đứt quan hệ với những đệ tử tục gia kia thì Thiếu Lâm Tự bọn họ sẽ không vì thế mà kết oán với Tô Tín. Chuyện này chính là nhân quả mà những đệ tử tục gia đó mang đến cho Thiếu Lâm Tự.

Còn Tô Tín lần này vì muốn nhắm vào Thiếu Lâm Tự mà diệt Bát Nhã sơn trang, mấy ngàn đệ tử tục gia Thiếu Lâm Tự bị tàn sát toàn bộ. Đây cũng là nhân quả. Chẳng qua là nhân quả mà Thiếu Lâm Tự mang đến cho Bát Nhã sơn trang.

Có vài nhân quả Thiếu Lâm Tự chịu được nhưng Bát Nhã sơn trang thì không. Chuyện đơn giản như vậy nhưng lại có rất nhiều người nghĩ không ra.

Huyền Khổ thở dài một cái, nói: “Việc này Thiếu Lâm Tự sẽ không im hơi lặng tiếng, nhưng cũng không ra tay lúc này. Một là vì nguyên nhân thời cơ. Cái khác chính là nếu như chúng ta công khai ra mặt vì những đệ tử tục gia đó thì sẽ càng khiến người ta nói Thiếu Lâm Tự chúng ta nói lời không giữ lời.

Dẫu sao ban đầu cũng là Thiếu Lâm Tự chúng ta chiếu cáo võ lâm nói đuổi đệ tử tục gia. Sau đó lại lập lại quan hệ với bọn họ. Nếu chúng ta dùng cớ này mà đối phó với Tô Tín thì người mất mặt sẽ là chúng ta thôi.”

Huyền Minh gật gật đầu, nói: “Vâng, thưa phương trượng. Vậy ta đi xử lý chuyện này.”

Dứt lời, Huyền Minh ngay lập tức rời đi. Sau khi ra khỏi đất bế quan rồi, Huyền Minh cũng thở dài một cái.

Chống đỡ Thiếu Lâm Tự lớn như thế này, mỗi bước đi đều như bước trên băng mỏng. Phương trượng sư huynh cũng không dễ dàng gì.

Huyền Minh trở về, thuật lại lời của Huyền Khổ cho mọi người nghe. Nhất thời cả đám đều không nói gì.

Bọn họ đều là các Thủ tọa đường viện của Thiếu Lâm Tự, là người chưởng đà chân chính của Thiếu Lâm Tự. Có thể nói, trong số bọn họ có lẽ cũng có một ít tư tâm. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều thật sự lo nghĩ cho sự lớn mạnh của Thiếu Lâm Tự.

Ra tay với Tô Tín sẽ làm nguy hại đến lợi ích của Thiếu Lâm Tự. Ngay đến cả Không Hành tính khí nóng nảy nhất cũng không nói năng gì.

Huyền Minh trầm giọng nói: “Phương trượng cũng nói rồi. Bây giờ không ra tay không có nghĩa sau này cũng không. Sự tình lần này chúng ta sẽ không bỏ qua.”

Nói đến đây, trong mắt Huyền Minh lóe lên một tia lạnh.

Hắn thay thế Huyền Khổ chấp chưởng Thiếu Lâm. Mặc dù bình thường luôn ra vẻ ôn tồn nhưng cái này không có nghĩa là tính cách thực sự của Huyền Minh chính là như vậy.

Đừng quên rằng hắn trừ việc tạm thay quyền phương trượng Thiếu Lâm Tự ra thì hắn còn là Thủ tọa La Hán đường của Thiếu Lâm Tự nữa!