Chương 1597 Tình thế của Thiếu Lâm Tự (2)
Hiện tại, Không Hành ngồi ở đây đúng là có chút không hợp quy củ. Dẫu sao thì với quy định ngày xưa của Thiếu Lâm Tự thì khi lớp võ giả mới tiếp quản Thiếu Lâm Tự, võ giả lớp trước như Không Hành phải ẩn lui mới đúng. Thế mà giờ quyền lực mà Không tự bọn họ còn giữ quả thật không nhỏ.
“Đủ rồi!”
Huyền Minh nghiêm mặt, quát to một tiếng. Lúc này mới ngưng được hai người này.
Không giống với các tông môn khác, giữa các võ giả Thiếu Lâm Tự bọn họ có khi sẽ xuất hiện tình huống không hợp nhau. Tuy nhiên lại ít khi có nội đấu. Dẫu sao, nội tình của Thiếu Lâm Tự không phải là võ công mà là Phật pháp.
Có điều, mắt thấy Huyền Chân cùng Không Hành càng lúc càng gay gắt, Huyền Minh thật sự lo lắng bọn họ sẽ phát triển thành nội đấu mất.
Nhưng ngay vào lúc này, một tiểu hòa thượng hốt hoảng chạy vào nói: “Phương trượng không ổn rồi! Bên ngoài truyền tin tới nói Tô Tín diệt cả Bát Nhã sơn trang, không còn ai sống sót!”
Nghe lời này, mọi người ở đây biến sắc. Huyền Quảng ngay lập tức đánh một chưởng gãy cả cái bàn trước mặt, phẫn nộ quát: “Tô Tín! Ngươi hiếp người quá đáng!”
Nếu nói Tô Tín cấu kết với Huyễn Ma Đạo ra tay với bọn họ là vì lợi ích, vậy lần này Tô Tín thẳng tay tiêu diệt Bát Nhã sơn trang thật sự là đang đánh mạnh vào mặt Thiếu Lâm Tự.
Mà Huyền Quảng còn cảm thấy vô cùng tự trách. Mặc dù hắn tu luyện sát đạo nhưng lòng dạ Bồ Tát, thủ đoạn lôi oanh. Tuy rằng cầm sát giới đao trong tay nhưng lòng lại mang từ bi.
Những năm gần đây, Huyền Quảng đều giết ác đồ Ma đạo. Hắn cũng từng giúp không ít người.
Với Huyền Quảng mà nói, nếu ban đầu hắn tuân lệnh phương trượng, đoạn tuyệt quan hệ với những đệ tử tục gia kia, không đồng ý với thỉnh cầu của đám Ngụy Quảng Nguyên mà đến Bát Nhã sơn trang thì những người này có khi đã không phải chết.
Phật giảng nhân quả, theo Huyền Quảng, hắn là nhân còn Tô Tín giết người là quả. Phần nhân quả này vẫn nên do hắn đến gánh vác.
Trong giây lát, Huyền Quảng nhìn sang Huyền Minh, giọng căm hận nói: “Sư huynh! Hành động của Tô Tín nhất định là đang đánh vào mặt của Thiếu Lâm Tự chúng ta. Bao nhiêu mạng người như thế hắn nói giết là giết. Người này làm việc còn ma đạo hơn cả Ma đạo!
Bây giờ chúng ta không nhốt hắn vào trong Trấn Ma Tháp thì sau này hắn nhất định sẽ làm hại võ lâm, càng lúc càng tạo nhiều sát nghiệp hơn!”
Huyền Quảng cũng căm hận Tô Tín vô cùng. Thậm chí, hắn còn chụp cho Tô Tín cái mũ làm hại võ lâm.
Không Hành cũng lạnh lùng nói: “Đến nước này rồi mà Thiếu Lâm Tự chúng ta còn phải nhẫn nhịn nữa hay sao? Một Tô Tín đã có thể đánh vào mặt Thiếu Lâm Tự chúng ta rồi. Nếu chúng ta còn không làm gì thì những võ giả khác trên giang hồ sẽ nhìn Thiếu Lâm Tự chúng ta kiểu gì đây?”
Hành động này của Tô Tín thật quá đáng, khiến những Thủ tọa của Thiếu Lâm Tự ngồi đây ai nấy đều tức giận không thôi, đồng thời cũng có cảm giác rất bực bội.
Hiện ở thời điểm này, thời cơ ra tay không đúng, mà không ra tay nhịn xuống thì lại thấy bực bội. Thêm vào đó, chuyện này đổi lại thành tông môn Ma đạo thì dễ giải quyết hơn rồi. Tô Tín ngươi giết ta, đánh mặt ta thì được thôi, ta cũng giết người của ngươi, đánh mặt ngươi là được.
Tây Bắc đạo chính là đại bản doanh của Ám Vệ và Tây Bắc quân. Cho dù nơi đó có võ giả Dương Thần cảnh bảo vệ, nhưng bọn họ thừa dịp giết bừa mấy người cũng không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là, hành động giết người vô tội để hả giận thì Thiếu Lâm Tự tuyệt không làm được. Thiếu Lâm Tự kia cũng sẽ không còn là Thiếu Lâm Tự nữa.
Huyền Minh thở dài một cái. Bây giờ hắn cũng nghi ngờ Tô Tín này cố ý làm thế. Bởi thời cơ hắn chọn thật quá trùng hợp, khiến bọn họ ra tay không được, không ra tay cũng không cam lòng.
Huyền Minh có chút không quyết định được. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, nói: “Chuyện này ta cũng không quyết định được. Chờ ta đi mời phương trượng tới rồi mới nói.”
Nghe thế, mọi người không ai lên tiếng, bao gồm cả Không Hành.
Hiện tại, Huyền Khổ bây giờ là cường giả Chân Vũ cảnh. Những người khác dù có không phục quyết định của hắn cũng phải thi hành mệnh lệnh.
Huyền Minh gõ cửa đất Huyền Khổ bế quan, thấp giọng nói: “Phương trượng, có chuyện cần ngươi quyết định.”
Vừa nói, Huyền Minh liền thuật lại hết những chuyện xảy ra cho Huyền Khổ nghe.
Sau khi Huyền Khổ nghe xong, hắn cũng thở dài một cái, vẻ đau khổ trên mặt càng thêm một chút.
“Thiếu Lâm Tự chúng ta bây giờ nếu nhúng tay vào giao tranh Tây Vực có thể bị Ma đạo kiêng kỵ, vây công hay không?” Huyền Khổ hỏi.
Huyền Minh chần chừ một chút, gật đầu nói: “Người của Ma đạo vô cùng xem trọng truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Nếu như chỉ có một mình Thiếu Lâm Tự chúng ta ra tay thì bọn họ nhất định cũng sẽ động tay.”
“Vì giết một Tô Tín mà khiến cho Thiếu Lâm Tự ta dốc toàn lực liều mạng với Ma đạo, lại thêm một trận đại chiến Phật – Ma, như vậy có đáng giá hay không?” Huyền Khổ lại hỏi.
Trên mặt Huyền Minh nhất thời lộ vẻ suy tư. Lần này hắn không trả lời.