Chương 1608 Cường thế (2)
Thật ra thì bất kể Cửu Ngục tà ma hay là hai cung Thiên Địa, cái bọn họ nhìn thấy cũng chỉ là ảo ảnh của chiến trường thượng cổ kia mà thôi. Nếu thật sự muốn tìm được thì không phải chỉ cần một, hai ngày là xong. Dẫu sao, đất Tây Vực cũng không nhỏ.
Phải biết, đất Tây Vực ít nhiều cũng bằng một phần ba Trung Nguyên, tuy nhiên nơi có người sinh sống chỉ có bằng ba, bốn đạo lớn ở Trung Nguyên mà thôi. Chung quanh tất cả đều bị sa mạc bao phủ. Chỉ e là dù có là người của ba mươi sáu nước Tây Vực cũng không thể dò rõ được nơi này.
Bởi vậy, bất kể là Cửu Ngục tà ma hay hai cung Thiên Địa, người bọn họ dẫn theo yếu nhất cũng là Hóa Thần cảnh. Bởi địa vực lớn nhường này, với trình độ của võ giả Tiên Thiên căn bản tra không được gì.
Sau khi bước vào ba mươi sáu nước Tây Vực, Tô Tín cùng với người của Huyễn Ma Đạo tách ra.
Dẫu sao hiện tại bọn họ cũng phải tách ra để tìm chỗ chiến trường thượng cổ chứ không phải vừa mới vào đã bắt đầu chém giết. Nhiều người tập trung cùng một chỗ như vậy cũng vô dụng. Không bằng mọi người phân tán ra, như vậy mới có thể phát huy lực lượng đến mức lớn nhất.
Có điều, bên cạnh Tô Tín cũng giữ lại tám tên võ giả Hóa Thần cảnh để phụ trợ. Dẫn đầu trong đó là Duẫn Tịch Tuyết.
Tô Tín nói với Duẫn Tịch Tuyết: “Ảo ảnh kia thường xuất hiện ở đâu? Có quy luật gì hay không?”
Duẫn Tịch Tuyết lắc lắc đầu, nói: “Mỗi lần ảo ảnh xuất hiện lại thường ở những nơi khác nhau. Trên căn bản không nhìn ra được quy luật gì. Lần trước ảo ảnh xuất hiện ở Xa Cư Quốc cách nơi này không xa.
Tây Vực khí trời nóng bức, là nơi dễ dàng xuất hiện ảo ảnh nhất. Bởi vậy chúng ta muốn dựa vào ảo ảnh mà suy đoán phương hướng của chiến trường kia thì không có khả năng mấy.”
Tô Tín sắc mặt cổ quái nhìn Duẫn Tịch Tuyết: “Các ngươi tính lật tung toàn bộ ba mươi sáu nước Tây Vực lên để tìm chiến trường thượng cổ à?”
Duẫn Tịch Tuyết hỏi ngược lại: “Cái này khó lắm à? Với trình độ của cường giả Dương Thần cảnh, nếu dùng toàn lực xuất thủ thì đoán chừng chỉ cần mấy ngày là đã có thể lần tìm được khắp toàn bộ Tây Vực rồi.
Mà bây giờ, ở toàn bộ Tây Vực có thể là có hơn mười tên cường giả Dương Thần cảnh. Trong mấy ngày sẽ có thể tìm được hết một lượt ở Tây Vực rồi.”
Tô Tín lắc đầu một cái. Cách này đúng là đơn giản. Tuy nhiên, mặc dù có tác dụng nhưng lại có hơi lãng phí thời gian. Tô Tín cũng không muốn tốn nhiều sức lực chạy tới chạy lui ở Tây Vực như vậy.
“Đi, đến Xa Cư Quốc đó trước. Tìm người hỏi thăm một phen đã.” Tô Tín nói.
Duẫn Tịch Tuyết lắc lắc đầu, nói: “Vô dụng thôi. Lúc ảo ảnh xuất hiện, bọn họ đã thăm dò cường giả ở Xa Cư Quốc rồi. Đáng tiếc chẳng ai biết được gì.”
Tô Tín nói: “Bọn họ mà biết mới kỳ lạ đó!”
Duẫn Tịch Tuyết cau mày, nói: “Ngươi nói là bọn họ dám lừa gạt Huyễn Ma Đạo chúng ta? Nếu là những tông môn khác thì còn có thể. Nhưng người dám nói dối ở trước mặt Huyễn Ma Đạo ta thì chẳng có mấy ai.”
Về thành tựu bí pháp, Huyễn Ma Đạo là đứng đầu toàn giang hồ. Hơn nữa, lần trước Yến Tử Thanh cùng Mạnh Thiên Thu tự mình đến hỏi thăm. Sự thật chứng minh những võ giả Xa Cư Quốc kia cũng không nói dối. Bọn họ quả thực không biết cảnh tượng trong ảo ảnh đó rốt cuộc ở đâu.
Tô Tín lắc đầu, nói: “Ta không nói bọn họ dám lừa gạt các ngươi. Ý ta là các ngươi tìm nhầm hướng rồi. Không nên đi hỏi những võ giả đó mà phải tìm thẳng Quốc vương Xa Cư Quốc, để hắn ra lệnh, hỏi toàn bộ thần dân của Xa Cư Quốc.
Nơi võ giả có thể đến quả thực nhiều. Nhưng trong thực tế, có mấy võ giả đều dành phần lớn thời gian khổ tu. Nào có ai nhàn rỗi ở không đi đến mấy địa phương vô dụng vắng vẻ kia chứ?
Ngược lại, mấy người bình thường hoăc vài võ giả cấp thấp thường xuyên đến sa mạc tìm kiếm bảo vật thượng cổ sót lại, có khi họ sẽ đi rất xa. Có nhiều chỗ có thể những cường giả kia không biết nhưng bọn họ lại biết đấy.”
Vừa nghe Tô Tín nói như vậy, Duẫn Tịch Tuyết nhất thời hiểu rõ. Nếu thật sự có người biết tin tức ảo ảnh kia, không nghi ngờ gì sẽ bớt cho họ rất nhiều thời gian, cũng có thể cho bọn họ chiếm được tiên cơ.
Với ba mươi sáu nước Tây Vực, Tô Tín cũng chỉ hiểu cặn kẽ qua tài liệu. Kết luận cuối cùng hắn đưa ra chỉ có hai chữ: Bất thường.
Thật ra thì đất Tây Vực thời thượng cổ cũng rất phồn vinh. Hơn nữa khi xưa Nhân Hoàng còn chưa hoàn toàn tiêu diệt được Tây Vực mà đã phi thăng. Một đời Hoàng triều đó hoàn toàn tán loạn. Cho nên, ba mươi sáu nước Tây Vực mới được bảo tồn.
Chỉ có điều, khi đó nếu ba mươi sáu nước Tây Vực phát triển bình thường thì dựa vào địa phương như Tây Vực, bọn họ hoàn toàn có thể phát triển thành nước lớn như Kim Trướng Hãn Quốc. Đáng tiếc là nội bộ Tây Vực không chịu thua kém, nội đấu của bọn họ cũng rất nghiêm trọng.
Không chỉ nội đấu trong nước, có khi cùng là một nước cũng chia được thành một đống các nước nhỏ khác nhau.
Căn cứ ghi chép trên sử liệu thượng cổ, đất Tây Vực lúc mới bắt đầu có hơn năm mươi quốc gia. Sau đó bắt đầu phân tách ra. Thời điểm cường thịnh nhất thậm chí chia ra đến hơn hai trăm quốc gia.