Chương 1619 Không đội trời chung
Mạnh Bà vỗ tay một cái, giọng khinh bạc: “Đã nhiều năm như vậy, thực lực của Hoan Hỉ Miếu và Hoan Hỉ giáo cũng chưa ra thể thống gì. Trừ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan trăm năm không rõ sống chết kia ra, thì đám còn lại toàn phế vật. Đúng rồi, còn có một “Song Diện Minh Vương” Dạ Già Nam cũng không tệ. Người này rất tà, Sở Giang Vương ngươi nếu đụng phải hắn thì phải cẩn thận chút.”
Tô Tín gật đầu một cái. Có thể khiến cho Mạnh Bà nói hai chữ “cẩn thận” thì thực lực khẳng định bất phàm.
“Đúng rồi, chỗ chiến trường thượng cổ kia các người đi qua chưa?” Tô Tín hỏi.
Thôi Phán quan lắc lắc đầu, nói: “Sau khi nhận tin chúng ta liền tới giúp ngươi. Những người còn lại theo Hậu Thổ đại nhân bọn họ đi theo hướng ngươi chỉ trước rồi.”
Tô Tín gật đầu một cái. Hắn xử lý thi thể đám người Tiêu Ma Da xong, lúc này mới tính đi cùng nhóm Thôi Phán quan đến chiến trường thượng cổ kia.
Tô Tín giết Tiêu Ma Da là xong. Thế nhưng Nhất Ngôn thượng nhân cùng Lạc Hoa tôn giả lại chết trong tay Thôi Phán quan cùng Mạnh Bà, dấu vết hết sức rõ ràng. Cho nên nếu không xử lý ổn thỏa thì quan hệ của hắn với Địa Phủ sẽ rất dễ bị lộ.
Dù sao cũng không ai ngu si đến mứ cho rằng Địa Phủ vô duyên vô cơ giúp ngươi giết người của Hoan Hỉ Miếu. Trong này không có gì mờ ám thì quỷ cũng không tin.
Chờ sau khi xử lý thi thể xong, Tô Tín để cho Thôi Phán quan cùng Mạnh Bà đi trước. Trước mắt Tô Tín cứ dùng thân phận của mình là thích hợp nhất. Không chỉ có thể phát huy thực lực đến lớn nhất, Tô Tín cũng có thể chờ cơ hội mà động, tính toán bày kế với người của Thiên Đình một chút.
Chờ sau khi đám Mạnh Bà rời đi không lâu, Tô Tín cũng đi đến hướng chiến trường thượng cổ nọ.
Vốn Tô Tín cho rằng nơi này chỉ có người của Huyễn Ma Đạo hay Địa Phủ mà thôi. Dù sao, nơi này cũng là hắn phát hiện trước nhất.
Nhưng lúc Tô Tín chạy đến phiến đất hoang kia mới phát hiện, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế cùng Thất Sát Tinh Quân, hai tên võ giả mang theo Vũ Sư, Phong Bá cùng những võ giả Dương Thần cảnh khác đi tới đây. Nhìn điệu bộ thì còn tới sớm hơn cả người của Huyễn Ma Đạo.
Tô Tín híp mắt một cái. Những người này có quan hệ ắt không tệ ở Tây Vực, nhanh như vậy bọn họ đã tra đến đây.
Chỉ có điều, hiện tại ba bên coi như chiếm tiên cơ cũng vô ích. Bởi chiến trường thượng cổ còn chưa xuất thế, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục chờ ở đây.
Người Thiên Đình cùng Địa Phủ ở đây đều đang nhìn nhau đầy căm tức. Mạnh Thiên Thu trông thấy Tô Tín tới, hắn đi đến hỏi: “Ngươi giải quyết Tiêu Ma Da rồi?”
Tô Tín gật đầu nói: “Một tên hòa thượng không ra hồn mà thôi. Giải quyết hắn thì mất bao lâu đâu.”
Mạnh Thiên Thu gật đầu một cái. Cửu Ngục tà ma bọn họ cũng có chút không ưa nhất mạch Hoan Hỉ đó.
Trong Cửu Ngục tà ma, hạng người giết chóc vô số, tội ác tày trời không thiếu. Nhưng Hoan Hỉ giáo ngoài mặt dùng song tu đầu độc lòng người, trong tối lại lén lút bắt người cướp của. Chuyện Hoan Hỉ Miếu không dám làm cũng được bọn họ làm cho bằng sạch. Hành động này khiến cho Huyễn Ma Đạo dù cũng là Cửu Ngục tà ma cảm thấy có chút trơ trẽn.
Hiện thời, chiến trường thượng cổ còn chưa xuất hiện, điều này khiến nhóm Mạnh Thiên Thu có chút nóng nảy.
Khó khăn lắm mới chiếm được tiên cơ. Nếu như chiến trường thượng cổ này còn chưa chịu xuất hiện, đến lúc người khác đều chạy đến đây hết thì lúc đó mới thật sự khó mà giải quyết.
Mà một ngày trước, Long Tàng Tôn giả của Hoan Hỉ Miếu cùng với “Tiếu Diện Di Lặc” Vu Chi Kỳ của Hoan Hỉ giáo đã tập trung lại, tìm kiếm tin tức về chiến trường thượng cổ đó ở trong một tiểu quốc.
Bọn họ tất nhiên không đần, cũng biết lợi dụng sức mạnh của những tiểu quốc Tây Vực này.
Có điều bọn họ không giống Tô Tín, thẳng thừng lợi dụng người thuộc những nước Tây Vực này đi tìm chiến trường thượng cổ. Đám người Long Tàng Tôn giả cho người bản địa ở đây đi thăm dò động tĩnh của các võ giả Cửu Ngục tà ma khác.
Dù sao lần này bọn họ đến đây cũng không có ý nhất định phải đoạt được truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn cho nên chiếm được tiên cơ hay không cũng không sao. Vào sau người khác cũng được.
Những cường giả Cửu Ngục tà ma kia dĩ nhiên không quan tâm đến mấy tiểu quốc như con kiến hôi ở Tây Vực này. Long Tàng Tôn giả cùng với Vu Chi Kỳ lại liên thủ uy hiếp mấy tiểu quốc không có võ giả Dương Thần cảnh cùng nhau giúp bọn họ để ý động tĩnh. Quả nhiên, không đến một ngày đã có tin tức truyền tới. Mấy tên võ giả nghi là của Huyễn Ma Đạo đang tập họp lại về một phương hướng. Nếu Huyễn Ma Đạo làm vậy thì nhất định là đã phát hiện chỗ chiến trường thượng cổ kia rồi.
Có điều, ngay vào lúc này, sắc mặt của Vu Chi Kỳ bỗng nhiên biến đổi.
Long Tàng Tôn giả liền vội vàng hỏi: “Sư huynh, ngươi sao thế?”
Vu Chi Kỳ lấy từ trong túi không gian ra hai viên châu huyết sắc. Lúc này viên châu huyết sắc kia đã xuất hiện vết nứt li ti, giống như chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ vỡ vụn ngay lập tức vậy.
“Nhất Ngôn thượng nhân cùng Lạc Hoa tôn giả bỏ mạng rồi!”
Hai mắt Vu Chi Kỳ đỏ thẫm, quát lên, giống như bị điên rồi vậy.