Chương 1620 Không đội trời chung (2)
Sức lực của Hoan Hỉ giáo trong Cửu Ngục tà ma không tính là mạnh nhưng cũng tuyệt không phải yếu. Ba tên Dương Thần cảnh tuyệt đối đủ giành cho Hoan Hỉ giáo một chỗ đặt chân trong Cửu Ngục tà ma.
Nhưng bây giờ thì sao? Hai tên Dương Thần cảnh đã chết. Cái này khiến cho Hoan Hỉ giáo từ trung lưu biến thành mạt lưu trong Cửu Ngục tà ma. Bây giờ, sức mạnh của Hoan Hỉ giáo ở trong Cửu Ngục tà ma cao lắm cũng chỉ có thể mạnh hơn Cản Thi phái đã bị đánh cho tàn phế có một chút mà thôi.
Long Tàng Tôn giả vội vàng nói: “Sư huynh, làm sao ngươi biết bọn họ bỏ mạng rồi?”
Vu Chi Kỳ run rẩy chỉ vào hai viên châu huyết sắc, nói: “Vật này được đặt tên là Huyết Mệnh Châu, là dị bảo ta vô tình có được. Chỉ cần nhỏ máu tươi vào trong đó, viên Huyết Mệnh Châu này sẽ liên kết với tính mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi chết thì Huyết Mệnh Châu cũng sẽ vỡ vụn. Tình hình như này có nghĩa là hai người kia đã chết rồi!”
Long Tàng Tôn giả lẩm bẩm nói: “Thực lực của Nhất Ngôn thượng nhân và Lạc Hoa tôn giả tuyệt không hề kém, không đánh lại thì chẳng lẽ không chạy? Rốt cuộc là ai có thể giết được bọn họ?”
Vu Chi Kỳ nhắm mắt lại, dùng giọng lạnh lùng, nói: “Ở đây có không ít người có thể giết bọn họ. Hồng Liên Thánh sứ của Bạch Liên giáo. Mạnh Thiên Thu của Huyễn Ma Đạo. Diệp Trường Ca của Thiên Ma Cung, những người này đều là cường giả đứng đầu trong số các Dương Thần cảnh.”
Long Tàng Tôn giả cau mày nói: “Nhưng Nhất Ngôn thượng nhân đi cùng với Lạc Hoa tôn giả. Trừ khi hai phái liên thủ, mấy tên võ giả Dương Thần cảnh cùng nhau vây giết thì mới giết được bọn họ. Nhưng hiện Cửu Ngục tà ma còn đang bận chuyện, bọn họ có thể liên thủ sao?”
Vu Chi Kỳ thở dài, nói: “Còn hai phái không cần liên thủ cũng giết được bọn họ.”
“Hai phái nào?”
“Thiên Đình và Địa Phủ!”
Long Tàng Tôn giả hít vào một hơi khí lạnh, nghĩ đến hình ảnh trước đó Bắc Cực Tử Vi Đại Đế đánh một quyền làm Tiết Cửu m hộc máu.
Nếu như là Thiên Đình và Địa Phủ ra tay thì bọn họ phái đại hai tên cường giả Dương Thần cảnh là giải quyết được hai người kia. Thậm chí đến cả cơ hội chạy trốn Nhất Ngôn thượng nhân và Lạc Hoa tôn giả cũng không có.
Long Tàng Tôn giả chần chừ, nói: “Nhưng Thiên Đình và Địa Phủ không có lý do nào động thủ với hai người bọn họ?”
Long Tàng Tôn giả không thể nào nghĩ ra được. Nếu thật sự là Thiên Đình hau Địa Phủ thì đối phương vì sao phải động thủ với nhất mạch Hoan Hỉ bọn họ?
Bất kể là Hoan Hỉ giáo bọn họ hay Hoan Hỉ Miếu cũng không đắc tội người của Thiên Đình hay Địa Phủ mà?
Vu Chi Kỳ hít một hơi dài, giọng âm trầm, nói: “Tra! Nói các tiểu quốc kia điều động toàn bộ người tra hết cho ta!”
Khóe miệng Long Tàng Tôn giả giật giật, nói: “Sư huynh, vô dụng thôi. Người thường cũng chỉ dám đứng nhìn những võ giả Dương Thần cảnh đó từ xa, căn bản không dám đến gần. Bọn họ không thấy được rốt cuộc là ai giết Lạc Hoa tôn giả đâu.”
Dương Thần cảnh mà xuất thủ không chút cố kỵ nào thì thậm chí có thể phá hủy được cả một tòa thành trì.
Những người Tây Vực bình thường này cũng không ngu. Bọn họ cũng biết lực tàn phá của võ giả kinh khủng đến mức nào. Cho nên một khi đụng phải Dương Thần cảnh, bọn họ đều sẽ xa lánh, căn bản không dám đến gần.
Vu Chi Kỳ nói: “Ta chỉ muốn biết rốt cuộc Lạc Hoa tôn giả và Nhất Ngôn thượng nhân rốt cuộc đã đi đến đâu, đụng mặt với ai. Như thế cũng có thể đại khái suy đoán ra là ai giết họ.”
Bây giờ Vu Chi Kỳ chỉ hy vọng ngàn vạn lần đừng là người của Thiên Đình và Địa Phủ. Nếu không hắn cũng chẳng có dũng khí trả thù nữa.
Những tiểu quốc không có võ giả Dương Thần cảnh bị hai người Long Tàng Tôn giả và Vu Chi Kỳ thu thập đến dễ bảo, dưới ân uy của hai người họ, hiệu suất làm việc cũng rất nhanh. Không đến một ngày đã đưa tin đến cho Vu Chi Kỳ.
Long Tàng Tôn giả liền vội vàng hỏi: “Sư huynh, thế nào? Tra được tin gì không?”
Trên mặt Vu Chi Kỳ lộ ra vẻ cổ quái: “Nhất Ngôn thượng nhân cùng Lạc Hoa tôn giả đi khắp nơi tìm chiến trường thượng cổ kia, không tiếp xúc với bất kỳ người nào.
Chỉ có điều, có người trông thấy Tô Tín đang ngự không đi hơn trăm dặm đuổi giết Tiêu Ma Da, cuối cùng không biết tung tích.”
Nghe lời này xong, trong lòng Long Tàng Tôn giả chùng xuống.
Thực lực của Tô Tín thế nào Tiêu Ma Da từng nói qua với hắn, tuyệt đối là cực kỳ kinh khủng. Ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ.
Kết quả bây giờ Tiêu Ma Da bị Tô Tín đuổi giết hơn trăm dặm, sợ rằng cũng bị hao tổn đến chết, đã như vậy rồi hắn còn sống được hay sao?
Hai mắt Long Tàng Tôn giả cũng đỏ lên. Hoan Hỉ Miếu bọn họ cũng không được hoan nghênh ở toàn bộ Mật tông, hoàn toàn đều dựa vào thực lực mà chống đỡ. Thế mà bây giờ lại mất đi một người. Đây quả là tổn thất vô cùng lớn với thực lực của Hoan Hỉ Miếu.
Song, lúc này Long Tàng Tôn giả bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên nói: “Nơi cuối cùng mà Nhất Ngôn thượng nhân và Lạc Hoa tôn giả xuất hiện có phải là cùng một chỗ với nơi Tiêu Ma Da bị đuổi giết hay không?”
Hiển nhiên Vu Chi Kỳ cũng hiểu ý của Long Tàng Tôn giả, hắn vội vàng cho người đi hỏi. Kết quả đúng là như vậy. Nhất Ngôn thượng nhân cùng Lạc Hoa tôn giả xuất hiện lần cuối ở ngay đúng chỗ Tiêu Ma Da bị đuổi giết!