Chương 1622 Chiến trường thượng cổ
Nhưng lúc này bọn họ không thể động thủ. Bởi vì dù hai người bọn họ liên thủ cũng không chắc chắn đánh lại được Tô Tín.
Thân là Chủ trì của Hoan Hỉ giáo nhưng thực ra, thực lực của “Tiếu Diện Di Lặc” Vu Chi Kỳ chỉ mạnh hơn đám Tiêu Ma Da một chút. Hắn chỉ mạnh hơn ba người Tiêu Ma Da một chút mà thôi. Ba tên Dương Thần cảnh đều chết trong tay Tô Tín, chuyện này khiến hắn cũng có chút kiêng kỵ với Tô Tín.
Vu Chi Kỳ truyền âm nói với Long Tàng Tôn giả: “Không nên vọng động. Hiện tại người của Huyễn Ma Đạo cũng đang ở đây. Chúng ta không đụng vào Tô Tín được. Huống chi bây giờ thực lực của chúng ta mà đấu với Tô Tín cũng có chút miễn cưỡng.
Dạ Già Nam sư huynh đã vào Tây Vực từ sớm. Chúng ta lại chưa phát hiện được tung tích của hắn. Nếu vậy có khi hắn đã vào trong chiến trường thượng cổ kia rồi.
Chờ cho chúng ta vào chiến trường thượng cổ đó rồi, liên lạc được với Dạ Già Nam sư huynh, đến lúc đó giết Tô Tín cũng không muộn!”
“Song Diện Minh Vương” Dạ Già Nam được coi là người mạnh nhất nhất mạch Hoan Hỉ bọn họ. Dạ Già Nam là chân truyền của Đại Hoan Hỉ La Hán. Sau khi Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan, hắn chính là cường giả đệ nhất ở Hoan Hỉ Miếu. Thậm chí ngay cả Đại Thế Chí thượng sư đứng trước mặt hắn cũng yếu hơn một nước.
Nếu có Dạ Già Nam xuất thủ, bất kể Tô Tín có âm mưu quỷ kế gì cũng không thoát được một kiếp này!
Tất cả mọi người ở đây chờ đến mấy giờ, tới lúc sắc trời đã hơi tối đen, trong sa mạc bỗng nhiên truyền đến chấn động.
Mọi người chỉ thấy hư không vô tận bị xé, toàn bô đất hoang đều bắt đầu chiến động. Nơi vốn là sa mạc dần dần biến mất, chiến trường thượng cổ to lớn hiện lên. Sương mù dày đặc bao bọc bên trong. Khí tức xơ xác tiêu điều thê thảm ập vào mặt. Mọi người thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh nồng đượm.
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau một cái rồi vội vàng tiến vào trong chiến trường thượng cổ kia.
Tô Tín cố ý rớt xuống phía sau một bước. Hắn dường như thấy được đám võ giả Tây Vực Xích Mộc Thiết lởn vởn ở phía sau, không biết muốn làm gì.
Có điều, sau đó Tô Tín liền lắc đầu một cái. Có vài người muốn tìm chết hắn cũng không ngăn được. Chiến trường thượng cổ này không chỉ không rõ nguy hiểm mà còn có cả cường giả của Cửu Ngục tà ma cùng hai cung Thiên Địa đến tranh đoạt. Đừng nói là người các tiểu quốc Tây Vực, cho dù là Bái Hỏa giáo lớn nhất Tây Vực đến đây cũng vô dụng mà thôi.
Mà lúc này, sau khi Tô Tín vào chiến trường thượng cổ kia, nhất thời hắn cảm giác được một làn sương mù dày đặc bao vây lấy mình.
Khí tức của màn sương mù này vô cùng kì quái. Tô Tín có thể ngửi được mùi máu tanh nồng đượm bên trong. Không chỉ thế, sương mù này còn đang làm nhiễu loạn không gian và thời gian. Điều này khiến linh giác của Tô Tín bị áp chế đến cực hạn. Thậm chí hắn chỉ có thể nhìn được đến khoảng cách hơn mười trượng trước mặt mà thôi.
Ánh mắt Tô Tín híp lại, thầm nhủ: “Đây đúng là nơi thích hợp đánh lén.”
Bình thường mà nói, linh giác của võ giả vô cùng nhạy cảm. Đặc biệt là đến trình độ như Tô Tín, linh giác của cường giả Dương Thần cảnh thậm chí có thể vượt qua được phạm vi một dặm, tiếng con ruồi đập cánh cũng có thể nghe rõ ràng.
Cho nên nói, muốn đánh lén cường giả Dương Thần cảnh, trừ phi ngươi có tu luyện bí pháp, hoặc thực lực vượt xa hơn đối phương, nếu không căn bản không thể đánh lén thành công được.
Nhưng hiện tại, trong chiến trường thượng cổ này, linh giác của võ giả ngay lập tức mất hiệu lực. Đây quả thực chẳng khác gì người mù.
Tô Tín theo thói quen nhìn lướt qua xung quanh. Hắn ngược lại cảm thấy một chuyện hơi có chút kỳ quái.
Dấu vết để lại trong chiến trường thượng cổ này có vẻ còn mới. Hệt như thể trận đại chiến chỉ vừa mới kết thúc. Căn bản không giống như đã trải qua thời gian gần mười ngàn năm.
Tô Tín suy đoán nơi này hẳn là nằm trong vết nứt không gian, vì lẽ đó nên trời đất trong này có chút biến hóa về quy tắc.
Có điều như vậy cũng được, thời gian ở đây ngưng trệ thì dù có là thi thể của Đại Thiên Ma Tôn hay là Hạo Thiên Thượng Đế, hay Phong Đô Đại Đế cũng sẽ được gìn giữ hoàn hảo. Ít nhất không đến mức hóa thành cát bụi. Khả năng có được truyền thừa của bọn họ cũng sẽ lớn hơn.
Bởi vì linh giác bị phong bế nên Tô Tín di chuyển rất dè dặt.
Đất đai bốn phía đều bị dư âm cuộc chiến cường hãn ngày xưa xé nát nên tới tận bây giờ Tô Tín cũng có thể ngửi được mùi vị giết chóc.
Trên mặt đất còn lưu lại thi thể võ giả thượng cổ, có người mặc chiến giáp, có người mặc đủ loại y phục kỳ dị.
Những người mặc chiến giáp hẳn là võ giả dưới đời Hoàng triều đó. Còn những người mặc y phục kỳ dị kia chính là võ giả Tây Vực ngày xưa.
Thực lực của những người này cũng đều không tệ, từ cường độ khí huyết của bọn họ cũng nói lên được những người này yếu nhất cũng mang tu vi Tiên Thiên cảnh.
Trên giang hồ hiện nay, nhân vật thuộc Tiên Thiên cảnh cũng đã được coi là cao thủ. Trong các đại phái Tiên Thiên cảnh cũng có thể coi là lực lượng trung kiên. Nhưng đặt vào thời thượng cổ thì chỉ là binh lính bình thường hoặc là làm tốt thí mà thôi.