Chương 1627 Không cam tâm (2)
Thôi Phán quan lảo đảo đi tới, thở một hơi, lúc này mới nói: “Người của Thiên Đình thật khó dây dưa. Có điều giết hắn cũng coi là báo thù cho Tần Nghiễm Vương.”
Tô Tín nghe vậy nhất thời có hơi sửng sốt. Tần Nghiễm Vương Diệt không phải vẫn còn sống đó sao?
Hơn nữa, thực lực của Tần Nghiễm Vương Diệt so ra còn cao hơn Bạch Hổ Thần Quân không biết đến bao nhiêu lần nữa. Nếu như Tần Nghiễm Vương Diệt muốn giết Bạch Hổ Thần Quân thì thật là dễ như trở bàn tay. Ít nhất sẽ không phí sức như Tô Tín và Thôi Phán quan.
Thấy biểu tình của Tô Tín, Thôi Phán quan cũng biết Tô Tín hiểu lầm, hắn giải thích: “Tần Nghiễm Vương mà ta nói không phải là Tần Nghiễm Vương Diệt bây giờ, mà là Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất ở Địa Phủ ta, cũng là người thuộc nhóm gia nhập Địa Phủ sớm nhất ngày trước. Khi đó ta cũng chỉ mới là Hóa Thần cảnh, mới vừa gia nhập Địa Phủ không lâu.
Khi đó Địa Phủ mới thành lập, không có nhiều cường giả. Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất trong lúc thi hành nhiệm vụ có đụng mặt với người của Thiên Đình. Hắn đại chiến một trận với Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế. Mặc dù bị rớt xuống thế hạ phong nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Chính bởi vì Bạch Hổ Thần Quân chạy đến xuất thủ đánh lén nên mới khiến cho Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất bỏ mình.”
Tô Tín sáng tỏ gật đầu một cái. Hình như hắn cũng nghe ai đó nói qua, Tần Nghiễm Vương Diệt gia nhập Địa Phủ sau khi Tần Nghiễm Vương đời thứ nhất chết. Vì để khác với Tần Nghiễm Vương đời đầu lúc này mới phong tước hiệu thêm một chữ “Diệt” phía sau.
Bạch Hổ Thần Quân đã chết, Tô Tín liền gỡ mặt nạ của hắn ra, muốn xem thử rốt cuộc hắn là ai. Nhưng kết quả trước mặt Tô Tín là một khuôn mặt trung niên xa lạ, lạnh như đao. Tô Tín có thể khẳng định đối phương tuyệt đối không phải người có danh tiếng lớn trên giang hồ.
Thôi Phán quan nói: “Không cần nhìn lại, căn bản không nhìn ra được gì đâu.
Chúng ta đều là người sau này mới gia nhập Địa Phủ, mỗi người cơ hồ đều có bối cảnh, thân phận của riêng mình. Thân phận thứ hai mới chính là thành viên Địa Phủ.
Nhưng Thiên Đình thì khác. Những người này đều được Thiên Đình đào tạo từ nhỏ. Trừ khi bọn họ có nhiệm vụ đặc thù cần đặt chân vào giang hồ thì mới có hai thân phận. Bằng không đại đa số võ giả Thiên Đình đều chỉ có một thân phận mà thôi.”
Tô Tín gật đầu một cái, điểm này hắn hiểu rõ. Dẫu sao thì người của Thiên Đình thực lực cũng có chút quá mạnh. Giang hồ lớn như vậy, bỗng dưng xuất hiện một nhân vật thực lực cường hãn không giống thường đúng là quá đáng ngờ.
Cho nên võ giả Thiên Đình hoặc là ở suốt trong Thiên Đình khổ tu, hoặc là ngụy tạo thân phận giả trong các thế lực nhỏ, chân chính dung nhập vào trong giang hồ. Có điều, người làm cách sau luôn là số ít.
“Đúng rồi, sao ngươi lại đánh nhau với Bạch Hổ Thần quân?” Tô Tín hỏi.
Thôi Phán quan động tay một cái, dùng nội lực hút đến một tấm lệnh bài từ trong một mảnh phế tích ném cho Tô Tín.
Đây thật ra là nửa tấm lệnh bài đã bị sức mạnh cường đại đánh bể hơn nửa. Chỉ có thể loáng thoáng thấy phía trên mặt tựa như có phù văn kỳ dị, hơn nữa nhìn dạng thức của nó cũng có chút tương tự với lệnh bài Địa Phủ bọn họ.
Thôi Phán quan nói: “Đây là U Minh lệnh, chính là lệnh bài Địa Phủ thượng cổ dùng làm truyền tin. Phạm vi truyền tin thậm chí có thể bao trùm toàn bộ Đại Chu. Hơn nữa, phạm vi truyền phát cũng gần như có thể đạt đến chừng mười đạo. Lệnh bài hiện tại ở Địa Phủ chúng ta chính là phỏng theo giới thiệu về nó trong điển tịch để làm.”
Tô Tín có hơi ngạc nhiên. U Minh lệnh này cũng tương đương với long đằng ngàn dặm bản cường hóa. Chỉ có điều long đằng ngàn dặm là một lần duy nhất còn U Minh lệnh lại không hạn chế số lần sử dụng.
Lệnh bài hiện tại của Địa Phủ chỉ có thể dùng làm công cụ truyền tin. Muốn dùng nó để chuyển tin về Địa Phủ thì phải tiêu hao rất lớn. Cái khác chính là phạm vi nhất định phải ở xung quanh Giang Nam đạo. Chênh lệch quá xa so với U Minh lệnh mà Địa Phủ thượng cổ dùng.
Dĩ nhiên, phương thức chế tạo U Minh Lệnh cũng đã sớm thất truyền. Hiện tại, lệnh bài của Địa Phủ chính là do Hậu Thổ cùng với Chuyển Luân Vương căn cứ vào ít điển địch thiếu sót phục chế lại, có thể sử dụng được cũng đã coi là không tệ.
Thôi Phán quan cười lạnh nói: “Vốn ta muốn mượn nửa tấm U Minh lệnh này xem thử trong đó có khí tức của Phong Đô Đại Đế hay không, hòng muốn tìm di thể của Phong Đô Đại Đế trước. Không ngờ lại đụng phải Bạch Hổ Thần Quân.
Có điều cũng may có ngươi chạy đến. Bằng không thì có khi U Minh lệnh này ta đúng thật không giành được.”
Thực lực của Bạch Hổ Thần Quân bày ra ở đó. So với Tô Tín và Thôi Phán quan đều chắc chắn mạnh hơn một bậc.
Nếu không có Tô Tín, Thôi Phán quan mặc dù có thể chạy nhưng U Minh lệnh này đoán chừng sẽ rơi vào trong tay Bạch Hổ Thần quân.
Tô Tín lật qua lật lại U Minh lệnh hai lần rồi ném trả lại cho Thôi Phán quan.
Vật này ở trong tay hắn cũng vô dụng. Với Tô Tín mà nói thì thân phận Sở Giang Vương vẫn chưa đến lúc bại lộ. Tranh đoạt truyền thừa của Phong Đô Đại Đế cứ giao cho đám người Thôi Phán quan là được. Tô Tín hắn cứ ném đá giấu tay như bây giờ mới là tốt nhất.