Chương 1628 Yêu Linh
Thôi Phán quan cũng đồng ý với suy nghĩ của Tô Tín. Sau khi xử lý thi thể của Bạch Hổ Thần Quân xong, Thôi Phán quan liền rời đi trước. Tô Tín cũng đi về hướng khác với Thôi Phán quan.
Chỉ có điều, Tô Tín phát hiện, càng đi về phía trước sương mù không chỉ không dày lên mà lại mỏng đi. Đến khi Tô Tín đã đi được chừng nửa giờ thì sương mù ở chiến trường thượng cổ này đã mỏng đến mức Tô Tín có thể liếc nhìn được khoảng cách từ hơn năm mươi trượng. Có điều, áp chế linh giác vẫn còn tồn tại.
Mà lúc hài, hai bóng người đột ngột xuất hiện, Tô Tín mặt không đổi sắc, khí tràng quanh thân dũng động, chuẩn bị sẵn sàng động thủ. Lúc này, sau khi thấy hai người kia, Tô Tín cũng không làm ra hành động gì quá khích.
Người đến chính là Yến Tử Thanh cùng Điện chủ Chiến Ma Điện ở Thiên Ma Cung “Xích Nguyệt Ma Tôn” Diệp Trường Ca. Nhìn dáng vẻ hai người họ hiển nhiên là đã đạt thành thỏa thuận nào đó. Bằng không hai người bọn họ cũng sẽ không đi cùng với nhau.
Trông thấy Tô Tín, trên mặt Yến Tử Thanh lộ ra vẻ vui mừng.
Tại chiến trường thượng cổ này nàng có chút đơn độc, đang tính tìm mấy người của phe mình, không ngờ nhanh như vậy đã đụng mặt Tô Tín.
Tô Tín cười nói: “Diệp Điện chủ, Yến trưởng lão, nhìn điệu bộ này của các ngươi là rất có thu hoạch đúng không?”
Diệp Trường Ca lắc đầu, nói: “Không có thu hoạch gì nhưng lại phát hiện được chút phiền toái.”
Sắc mặt Diệp Trường Ca hơi đanh lại. Người này giống như thể lúc nào cũng bày ra biểu tình thế này, nói xong cũng không nghe ra hỉ nộ ái ố, quả đúng là mặt đơ.
Yến Tử Thanh cười một cái, thoải mái nói: “Khi nãy là phiền toái, có điều tìm được Tô đại nhân thì không phải phiền toái mà là cơ hội.”
Tô Tín nhíu mày, hỏi: “Ồ? Có ý gì đây?”
Yến Tử Thanh chỉ chỉ phía trước mặt, nói: “Khi nãy ta và Diệp Điện chủ phát hiện ở trước mặt có một vài thứ rất kì quái. Chúng như đang bảo vệ món đồ gì đó vậy. Ngươi đi qua đó xem chút là biết.”
Vật kỳ quái?
Tô Tín nghe Yến Tử Thanh nói có chút kinh ngạc. Dẫu sao nhân vật đến cấp bậc như Yến Tử Thanh cũng được coi là có kiến thức rộng. Thứ gì có thể khiến cho nàng cũng cảm thấy kỳ quái chứ?
Yến Tử Thanh cũng không giải thích gì thêm mà dẫn Tô Tín đến thẳng chỗ kia. Bọn họ đi không xa liền tới nơi giống sơn cốc nhỏ. Nơi này khắp nơi đều là thi hài, hình như từng diễn ra một trận chiến quy mô lớn.
Ở chỗ cửa vào sơn cốc, Tô Tín kinh sợ phát hiện có vài khôi giáp hình người tuần tra ở lối vào, giống như đang canh phòng vậy.
Không sai, chính là khôi giáp hình người.
Kiểu dáng của những khôi giáp này đều là dạng dùng trong quân đội dưới quyền Nhân Hoàng ngày xưa. Tuy nhiên trong khôi giáp tất cả đều bị bao phủ bởi màn sương màu máu đỏ trong suốt. Màn sương giống như thân thể, chống đỡ khôi giáp đi tới trước.
Cái này là gì thế? Quỷ hồn sao?
Võ giả không tin Tiên Phật, cũng không thờ quỷ thần. Đến mức tới được Chân Vũ cảnh có thể quyền khuynh sơn hà, ngự không mà vũ, bản thân không khác gì thần tiên thì còn tin Tiên Phật gì nữa?
Đạo gia cùng Phật tông bày đủ kiểu thần tiên ra như vậy, cuối cùng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Không có Tiên Phật, quỷ thần lẽ dĩ nhiên cũng không tồn tại.
Võ giả Yêu tộc nhiều đến vậy cũng chỉ là một loại sinh linh. Chẳng qua bọn họ bẩm sinh tương đối cường đại mà thôi.
Nhưng thứ trước mắt mới nhìn một cái thì căn bản chính là quỷ hồn trong truyền thuyết. Hơn nữa, còn là quỷ hồn cảu các binh lính chết trận từ đời Hoàng triều trước lưu lại.
“Đây là cái gì thế? Đừng nói với ta đó là quỷ thật đấy.” Tô Tín hỏi.
Võ giả chết đi, Nguyên Thần dĩ nhiên cũng theo đó mà tan biến. Cho nên quỷ hồn căn bản không tồn tại.
Yến Tử Thanh trầm giọng nói: “Dĩ nhiên không phải quỷ hồn. Thứ này hẳn coi như là một loại Yêu Linh đặc thù.”
Tô Tín gật đầu một cái. Thiên hạ vạn vật đều có linh tính. Ví như binh khí được võ giả uẩn dưỡng có thể tạo ra được linh khí. Khi lên đến trình độ thần binh, linh khí thậm chí cũng biết suy tính, sinh ra linh trí.
Còn một tình huống nữa chính là linh vật sinh ra trong thiên địa liền được gọi là Yêu Linh, không bị ai nắm giữ.
Yến Tử Thanh tiếp tục nói: “Thoạt tiên chúng ta nghi ngờ là do ở giữa nơi chiến trường thượng cổ này ngày xưa chết quá nhiều người, cho nên Nguyên Thần mang chấp niệm của những người chết đó trộn chung lại với nhau. Lại thêm bị sát cơ mạnh mẽ ở chiến trường thượng cổ này kích thích cho nên mới hóa thành Yêu Linh.
Song, những thứ này hình như cũng không có linh trí, cái có chẳng qua chỉ là ít bản năng cùng chấp niệm thôi.
Khi nãy chúng ta đã giao thủ với chúng. Thực lực của chúng rất yếu. Lực công kích chỉ tương đương với võ giả Hóa Thần cảnh. Cái khó chính là bọn chúng tinh thông công kích tinh thần. Bởi vậy nên tính ra thì có mạnh hơn vài võ giả Hóa Thần cảnh bình thường một chút.
Cái khó dây dưa nhất chính là bọn chúng như thể bất tử vậy. Trừ phi ngươi có thể chân chính thanh trừ bản thể của chúng. Còn không thì căn bản không cách nào giết chết chúng được.”
Tô Tín kinh ngạc nói: “Thành tựu bí pháp tinh thần của Huyễn Ma Đạo các ngươi chẳng lẽ cũng không làm gì được chúng hay sao?”