← Quay lại trang sách

Chương 1630 Bích họa

Giải quyết xong đám Yêu Linh kia, sau khi Tô Tín khôi phục được một chút chân khí tự thân, Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca cũng đi đến, cẩn thận quan sát tình hình trong sơn cốc này. Muốn xem thử rốt cuộc nơi này có cái gì thần dị mà lại có thể khiến nhiều Yêu Linh bảo vệ đến vậy.

Đám người Tô Tín đi vào trong sơn cốc. Đến khi bọn họ hoàn toàn bước vào giữa sơn cốc bọn họ mới phát hiện nơi này không phải là sơn cốc gì mà là một quần thể cung điện!

Trong sơn cốc có đến hơn mười tòa cung điện xa hoa tráng lệ, phong cách khác hẳn với Trung Nguyên, hẳn là do nước nào đó ở Tây Vực ngày trước dựng nên.

Vô số thi hài chất đầy sơn cốc, cũng chính là chấp niệm bọn họ lưu lại đã tạo thành nhiều Yêu Linh tà dị như khi nãy.

Ba người Tô Tín đưa mắt nhìn nhau một cái. Ngày xưa lúc Nhân Hoàng đánh dẹp Tây Vực, nơi này chắc là một trong những nước Tây Vực bị Nhân Hoàng tiêu diệt. Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì nơi này có vẻ là hoàng cung.

Mặc dù nói dựng hoàng cung trong sơn cốc là chuyện rất kỳ quái. Có điều, với các nước Tây Vực đây lại là chuyện rất bình thường.

Dẫu sao bọn họ có đông quốc gia, nên với hoàng cung cũng không quá bắt bẻ. Chọn một nơi nguyên khí thiên địa và địa thế tốt nhất là được.

Hiện tại đã qua vạn năm, phong thủy nơi này rốt cuộc thế nào cũng không ai biết. Có điều, địa thế nơi này ngược lại cũng không tệ. Chỉ có hai chỗ là phía trước và bên trên đỉnh đầu là tiến vào được nơi này. Cửa vào còn nhỏ đến đáng thương. Có thể nói nơi này cũng coi là dễ thủ khó công.

Dĩ nhiên, loại địa hình này cũng dễ dàng bị người khác vây khốn đến chết. Dù sao thì đường vào không dễ, đường ra lại càng khó hơn.

Lúc này, đám người Tô Tín nghi ngờ nhất chính là rốt cuộc chấp niệm của đám Yêu Linh kia là cái gì?

Từ khôi giáp của họ có thể nhìn ra được khi còn sống bọn họ đều là binh lính của Hoàng triều.

Nếu bọn họ đều là binh lính Hoàng triều thì bọn họ có cái chấp niệm gì để phải nhất nhất bảo vệ ở đây? Chẳng lẽ nơi này có cái gì không bình thường? Hay mệnh lệnh khi bọn họ còn sống là phải bảo vệ ở đây?

Hoàng triều lại bảo vệ hoàng cung cho một tiểu quốc Tây Vực, chuyện này nghĩ cũng thấy không đáng tin.

Có điều trước mắt, nguy cơ đã giải trừ, đám người Tô Tín cũng không nghĩ nhiều. Bọn họ đi thẳng đến giữa quảng trường. Khi nãy Yêu Linh hội tụ ở đây nhiều nhất.

Đến khi nhóm người Tô Tín đến giữa quảng trường hoàng cung bọn họ mới nhìn rõ thứ ở trong đó. Món đồ rất quen mắt Tô Tín. Đó lại là một khối bạch ngọc thạch bản gần như giống y đúc khối bạch ngọc thạch bản Tô Tín có được ở Cửu Trọng Kiếm Các!

Hơn nữa, không chỉ có khối bạch ngọc thạch bản khiến Tô Tín khiếp sợ, hình dáng quảng trường này cũng hết sức kỳ quái.

Nơi này nói là quảng trường nhưng thực chất lại giống tế đàn hơn. Bày ở bốn phía đều là mấy cái tượng gỗ kì quái, hài cốt cự thú không biết tên, vân vân…

Bạch ngọc thạch bản được đặt ở giữa tế đàn, có vẻ hết sức quan trọng.

Thứ này trừ Đại Chu thì hiện chỉ có hai cung Thiên Địa, cùng với Ngũ Phái Trì Kiếm là có. Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca hẳn chưa từng thấy qua.

Có điều trận ở Cửu Trọng Kiếm Các cũng quá chấn động. Những võ lâm tông môn khác cũng không phải ngu si. Thời gian lâu như vậy rồi, dĩ nhiên bọn họ cũng nghe ra được hình dáng bạch ngọc thạch bản đó. Bởi thế, Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca dĩ nhiên cũng không xa lạ gì với bạch ngọc thạch bản này.

Hơn nữa, trừ bạch ngọc thạch bản, phía trên tế đàn còn thờ phụng hai thứ khác đặt hai bên bạch ngọc thạch bản.

Một cái trong đó là hạt giống màu đen như được đúc thành từ ngọc thạch, phía trên đó tản ra Ma khí tinh thuần.

Cái còn lại là viên châu màu trắng, lớn cỡ bằng trứng bồ câu. Trong viên châu như có sương mù mơ hồ lưu chuyển, hết sức thần dị.

Tô Tín lục lọi trong đầu về hai món đồ kia nhưng có vẻ hắn chưa từng thấy qua hai món này bao giờ.

Có điều lúc này, Yến Tử Thanh đã mở miệng, nàng hơi có vẻ cả kinh, nói: “Đây là bạch ngọc thạch bản trong Cửu Trọng Kiếm Các kia hay sao? Trừ Cửu Trọng Kiếm Các ra ở đây cũng có nữa.

Lại còn có cả Ma chủng của cường giả Chân Vũ cảnh cùng thận châu của Yêu vương cổ đại nữa. Tiểu quốc Tây Vực này rốt cuộc là có căn nguyên thế nào? Của cải phong phú như vậy.”

Ma chủng kia giống như Xá Lợi Tử của Phật Tông, là tu vi trọn đời của võ giả Ma đạo biến thành, hết sức quý giá, thậm chí còn quý hơn Xá Lợi Tử.

Bởi vì chỉ có võ giả Ma đạo tu luyện ma công thuần chính nhất mới có thể ngưng tụ ra Ma chủng. Công pháp của Huyễn Ma Đạo, Thất Sát Ma Cung, mấy tông môn Ma đạo cũng không có thuyết pháp ngưng tụ Ma chủng. Hiện tại trong giang hồ cũng chỉ có Thiên Ma Cung là có bí pháp ngưng tụ Ma chủng. Bởi vậy, Thiên Ma Cung được gọi là Ma đạo chính thống, toàn bộ Cửu Ngục tà ma cũng không ai có ý kiến.

Hơn nữa, võ giả Ma đạo cũng không suy tính nhiều, nhất định phải lưu lại Xá Lợi Tử, lo nghĩ cho đệ tử của nhà mình như người trong Phật môn.

Đặc biệt là võ giả Ma đạo thời kỳ thượng cổ. Vào thời điểm đó, phần lớn võ giả Ma đạo đều là tán tu, ngay cả tông môn cũng ít ỏi. Người nào người nấy đều phách lối hung hãn nên Ma chủng lưu lại càng ít hơn.

Ma chủng trước mắt có thể nói là chí bảo với Thiên Ma Cung. Ánh mắt Diệp Trường Ca cũng đỏ lên, vẻ mặt cứng ngắc cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Còn viên thận chân kia lại càng không cần nói nhiều. Yêu vương thời thượng cổ để lại, thận châu là thứ tương đương với nội đan.