← Quay lại trang sách

Chương 1631 Bích họa (2)

Cự thần phun sương thượng cổ trong truyền thuyết thậm chí có thể biến ảo ra một tòa thành lớn. Ảo thuật cường đại này võ giả Huyễn Ma Đạo không thể so được.

Nếu như có được thận châu này, cái này quả là bảo vật vô giá với Huyễn Ma Đạo.

Cho nên lúc này, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều đưa mắt nhìn Tô Tín, trong thần sắc có ý cảnh giác.

Bọn họ không có ý gì với bạch ngọc thạch bản. Lấy được cái đó môn phái cũng chỉ nhiều thêm, nhưng trừ Đại Chu thì không ai nghiên cứu được kết quả gì.

Hơn nữa, Đại Chu đúng là nghiên cứu ra được bí pháp trường sinh gì đó. Nhưng đáng tiếc thứ này quá mức vô dụng. Võ giả giang hồ cũng không mấy hứng thú. Huống chi bọn họ có hứng thú cũng vô ích. Cơ Hạo Điển cũng bởi vì bí pháp trường sinh này mà chơi chết mình, nào còn ai dám dùng nó làm bậy?

Cho nên từ đầu, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều chỉ để mắt đến Ma chủng cùng thận châu.

Tuy nhiên bọn họ đoán không ra Tô Tín nghĩ gì. Hắn muốn bạch ngọc thạch bản? Thận châu? Hay là Ma chủng?

Nếu Tô Tín muốn một trong hai cái sau thì bọn họ không khỏi phải tranh một cuộc.

Tuy quan hệ giữa triều đình và Huyễn Ma Đạo không tệ, Tô Tín cũng mới đạt thành liên minh với Huyễn Ma Đạo nhưng đứng trước lợi ích, mấy thứ kia đều là đồ vô dụng, đều có thể dễ dàng lật đổ.

Thấy ánh mắt hai người kia, Tô Tín cười cười nói: “Hiện ở đây vừa vặn có ba món đồ, không bằng ba người chúng ta chia ra, thế nào? Bạch ngọc thạch bản ta lấy được tám khối trong Cửu Trọng Kiếm Các, bây giờ lại thêm ra một khối, chứng tỏ ta có duyên với thứ này. Ta muốn lấy nó, hai vị nghĩ thế nào?”

Nghe nói như vậy, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, chắp tay với Tô Tín, lúc này mới thu vật của mình vào.

Sau khi Tô Tín thu bạch ngọc thạch bản cũng không rời đi mà nhìn về phía mấy bộ hài cốt quanh tế đàn.

Trước đó ba người đều bị ba món bảo vật bày giữa tế đàn hấp dẫn, hơn nữa, linh giác của bọn họ bị áp chế, sẽ không chú ý đến những thứ khác.

Lấy bảo vật xong, lúc này Tô Tín mới nhìn xung quanh theo bản năng, phát hiện thứ không tầm thường trên những bộ hài cốt kia.

Những hài cốt này cũng vô cùng lớn, hiển nhiên là của đại yêu cự thú từ thời thượng cổ lưu lại.

Lúc này, Tô Tín phát hiện một số bích họa được người thượng cổ khắc trên hài cốt.

Vào thời thượng cổ có rất ít quốc gia có chữ viết, một đời Hoàng triều kia dĩ nhiên là có. Tuy nhiên, ở nơi Tây Vực mấy trăm tiểu quốc, có một nước có được chữ viết riêng thì đã không tệ.

Cho nên phần lớn các tiểu quốc Tây Vực vào thời thượng cổ đều dùng hình vẽ để ghi chép lại thông tin.

Nhìn hoàng cung tọa lạ trong sơn cốc cũng nhìn ra được, kích thước của tiểu quốc này cũng không coi là lớn. Mà tế đàn này cũng rất cổ xưa. Đoán chừng tế đàn đã tồn tại từ lúc tiểu quốc này hãy còn là một bộ lạc.

Hình vẽ trên tế đàn cũng rất thú vị. Tô Tín loáng thoáng có thể đọc hiểu ý tứ bên trong nó.

Bức bích họa bắt đầu bằng đường cong hỗn loạn trên trời, dưới mặt đất có một đám người đang cầu nguyện. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những người đó không phải đang cầu nguyện. Biểu tình của bọn họ lại rất sợ hãi. Đó là sự kinh sợ với thứ mà mình không biết. Hiển nhiên, sự việc như vật đã vượt quá hiểu biết của bọn họ.

Kết hợp với mấy đường cong có vẻ xốc xếch trên trời cùng biểu cảm của những người bên dưới này, Tô Tín nhắm mắt, hơi thở dài: “Bầu trời, nứt rồi!”

Không sai, theo cách hiểu của Tô Tín. Hình vẽ thứ nhất chính là miêu tả cảnh tượng bầu trời bị nứt ra. Nhưng làm sao lại bị nứt ra? Có phải là có cường giả giao thủ phá không gian hay không? Điều này Tô Tín không biết được.

Mà lúc này, nghe giọng của Tô Tín, Diệp Trường Ca cùng Yến Thanh Tử đến gần nhìn một cái. Hai người bọn họ cũng bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Hiển nhiên không hiểu ý nghĩa trong bích họa này.

Trong bức bích họa khác, cảnh tượng bầu trời bị nứt ra vẫn còn, có điều trên mặt đất lại có không ít đồ vật lẻ tẻ vụn vặt rơi xuống. Tô Tín không nhìn ra là gì, cái duy nhất nhận ra được chính là bạch ngọc thạch bản.

Bức bích họa sau lại rất dễ hiểu. Giữa bộ lạc này có người ngồi bên cạnh bạch ngọc thạch bản đang lĩnh ngộ gì đó. Sau đó trở nên rất mạnh, trở thành người đứng đầu bộ lạc này. Hơn nữa, còn dẫn dắt bộ lạc này đánh chết cự thận, lấy được thận châu.

Tiếp đó, hắn lại chém chết một võ giả ma đạo cả người ma diễm ngút trời, đoạt được Ma chủng của hắn. Dựa vào uy thế này lên ngôi thành đế, biến bộ lạc thành tiểu quốc.

Bạch ngọc thạch bản được tiểu quốc kia xem như thời cơ quật khởi, được cung phụng ở giữa tế đàn. Ma chủng cùng thận châu cũng được cung phụng như chiến lợi phẩm.

Nói đơn giản, bích họa ghi chép lại lịch sử một bộ lạc nhỏ lấy được bạch ngọc thạch bản, sau đó một bước lên mây, cuối cùng quật khởi dựng nước.

Nội dung bích họa này không chỉ một mình Tô Tín xem hiểu mà Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca dĩ nhiên cũng hiểu.

Yến Tử Thanh thấp giọng nói: “Bạch ngọc thạch bản này lại thần dị đến vậy. Có thể khiến cho một người bình thường trở nên mạnh mẽ thậm chí còn đến được trình độ đánh chết cường giả Chân Vũ cảnh cùng Yêu vương thượng cổ?”

Tô Tín mặt không đổi sắc nói: “Vật này là vật ngày xưa Nhân Hoàng cũng theo đuổi. Dĩ nhiên không phải đơn giản như vậy. Có điều, vật này có thể khiến cho ngươi một bước lên mây thì đúng là không khả thi lắm.