← Quay lại trang sách

Chương 1644 Thần binh thuộc về (2)

Bây giờ Ma Long Đoạt Tâm Đao đã bị tiêu hao quá nhiều, thu nạp chân khí của Diệp Trường Ca xong liền ngủ say. Nhưng nếu như bọn họ thật sự ép Diệp Trường Ca, Ma Long Đoạt Tâm Đao kia nhất định sẽ tỉnh lại một lần nữa để mà xuất thủ. Khi đó thì phiền toái lớn.

Một thần binh đơn độc so với thần binh được võ giả nắm trong tay là hai khái niệm khác nhau. Khi đó, đoán chừng có là nhóm cường giả Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đối mặt với Diệp Trường Ca cũng sẽ kiêng kỵ vô cùng.

Cả đám hai mắt nhìn nhau, rồi cũng tiếp tục đi đến chỗ trung tâm của chiến trường thượng cổ.

Mạnh Thiên Thu cùng Yến Tử Thanh đi tới, hỏi: “Khi nãy ngươi cùng người của Thiên Đình tranh Ma Long Đoạt Tâm Đao?”

Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Dĩ nhiên không phải. Một mình ta không địch lại được Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cùng Thất Sát Tinh Quân. Lúc đầu là ta và Hồng Liên Thánh sứ cùng Phổ Độ Thần sử của Bạch Liên giáo tranh đoạt. Sau đó ta thấy không địch lại liền gọi các ngươi cùng người Thiên Đình đến. Có điều lúc này Hồng Liên Thánh sứ và Phổ Độ Thần sử đều bị thương khi giao thủ với Thiên Đình rồi. Đặc biệt là Phổ Độ Thần sử, trước đó đánh với ta, hắn cũng đã bị thương. Sau đó lại bị Thất Sát Tinh Quân đánh trọng thương. Đoán chừng bây giờ còn được nửa sức chiến đấu cũng không tệ rồi.”

Nghe lời này, Mạnh Thiên Thu cùng Yến Tử Thanh nhất thời sáng mắt.

Một tên võ giả Dương Thần cảnh của Bạch Liên giáo bị trọng thương. Hồng Liên Thánh sứ kia đoán chừng cũng không được tốt. Đây quả là cơ hội với Huyễn Ma Đạo bọn họ. Nếu như có thể nhân cơ hội đánh chết thì đúng là không thể tốt hơn.

“Đi! Đến đây chúng ta cũng không cần tách ra hành động nữa. Đi thẳng đến trung tâm chiến trường thượng cổ thôi.” Mạnh Thiên Thu nói thẳng.

Theo suy đoán của bọn họ, nếu Ma Long Đoạt Tâm Đao đã xuất hiện ở đây thì truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn cũng không còn xa.

Nên ba người liền ngay lập tức đi thẳng đến vùng trung tâm.

Lúc này, tại chỗ trung tâm nhất trong chiến trường thượng cổ, Hồng Liên Thánh sứ cùng Phổ Độ Thần sử là người đến sớm nhất. Tuy nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ có chút không dám động đậy.

Chỗ trung tâm nhất ở chiến trường thượng cổ bị cô lập ra một không gian to lớn. Giữa không gian đó, thời gian dường như ngưng đọng, vẫn còn tràn ngập không ít cương khí cường đại có thể xé không gian.

Hồng Liên Thánh sứ dò xét qua, chỉ cần bọn họ vừa tiến vào trong không gian to lớn kia thì sẽ bị giết ngay lập tức.

Cương khí nhìn bình thường không có gì lạ nhưng trong nháy mắt liền xé nát chân khí hộ thân của hắn. Chỉ cần hắn phản ứng chậm một chút thì có khi sẽ bị cương khí đó giết ngay!

Hơn nữa, nơi trung tâm này vô cùng lớn, tới khoảng chừng hơn mười dặm. Hồng Liên Thánh sứ mơ hồ thấy ba bóng người nơi trung tâm. Điều này cũng khiến Hồng Liên Thánh sứ có chút kỳ quái.

Một trong số đó nhất định là Đại Thiên Ma Tôn. Có thể tạo thành tràng diện lớn thế này chỉ có trận đánh ngày xưa giữa Nhân Hoàng và Đại Thiên Ma Tôn mới có thể tạo thành.

Nhưng vấn đề chính là hai bóng người kia rốt cuộc là ai?

Ngay lúc bọn họ nghi ngờ, người của hai cung Thiên Địa cùng Cửu Ngục tà ma cũng sắp đến nơi. Chỉ có điều, người các phái chỉ đến được một nửa. Một nửa còn lại vẫn đang luẩn quẩn giữa màn sương mù dày đặc.

Chỉ có Hoan Hỉ giáo và Thất Sát Ma Cung là không có người nào đến.

Thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người ở đây đều chau mày. Đây rõ ràng là vì thực lực giao thủ giữa song phương quá mức kinh người, nên cưỡng ép thay đổi cả quy luật không gian ở đây, biến thành bộ dạng như hiện tại.

Nói đơn giản, nơi địa vực này căn bản là không gian độc lập như chỗ Thiên Đình và Địa Phủ, chỉ có điều nơi này tràn đầy sát cơ. Người tự tiện vào đều phải chết không thể nghi ngờ. Dù có thực lực như Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Mạnh Bà cũng không chắc đi được vào trong.

Tình hình ở hiện trường khiến tất cả mọi người có chút không biết thế nào. Bây giờ cũng không phải là lúc nội đấu.

Chuyện trước mắt bọn họ cũng chỉ có một cách bạo lực nhất đó chính là cưỡng ép mở ra một lối đi vào không gian này, để cho sức mạnh kia bị tiêu tán toàn bộ. Nếu không bọn họ tuyệt không cách nào tiến vào trong.

Chỉ có điều, không gian trùng này hoàn toàn coi như là một thế giới độc lập, hoàn chỉnh. Muốn phá được một lỗ hổng ở đây thì không phải chuyện dễ dàng.

Mạnh Bà đứng ra nói: “Cũng đến nước này rồi đừng đánh tới đánh lui nữa. Quan trọng là phá vỡ không gian này. Nếu không hao tổn ở đây cũng không ai vào được trong.”

Mọi người nhìn nhau một cái, hiện thời cũng chỉ có thể làm như vậy. Đừng thấy trước đó bọn họ còn đánh nhau sống chết nhưng đứng trước mặt lợi ích, trừ hận thù sống chết không thôi, nào có ai muốn lãng phí thời gian đánh đấm?

Thế là tất cả mọi người đều gật đầu một cái. Ai nấy đều ngay lập tức thi triển công phu mạnh nhất của mình, muốn phá không gian kia, mở ra một lối đi có thể để sức mạnh thoát ra ngoài.

Chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó.

Không gian tự thành nhất thể này muốn đi vào thì rất đơn giản, từ đâu cũng có thể vào được. Nhưng nếu muốn mở ra một lối đi, để cho nó tương liên với thế giới vốn có thì cái này nhất định phải có sức mạnh phá vỡ không gian mới được.