← Quay lại trang sách

Chương 1646 Không phải là người (2)

Bởi vì chấp niệm lúc còn sống của những người kia bất diệt. Hơn nữa còn được hoàn cảnh đặc biệt gia trì cho nên cuối cùng biến thành Yêu Linh.

Chỉ có điều, đám Yêu Linh kia chỉ có chấp niệm đơn giản nhất. Căn bản chẳng có bao nhiêu linh trí. Hoặc là nói, bọn chúng vốn chưa có linh trí, cái có chẳng qua chỉ là bản năng mà thôi.

Đám Yêu Linh đó chẳng qua là mấy võ giả Tiên Thiên cảnh cùng Hóa Thần cảnh biến thành. Còn ba Yêu Linh trước mắt là Hạo Thiên Thượng Đế, Phong Đô Đại Đế, Đại Thiên Ma Tôn, ba nhân vật đứng đầu thời kỳ thượng cổ biến thành. Chấp niệm của ba người bọn họ mạnh đến nhường nào?

Bởi vậy, chấp niệm của bọn họ không chỉ có thể hóa thành Yêu Linh mà thậm chí còn trực tiếp tiếp quản thân thể bọn họ. Bây giờ nhìn lại, thậm chí bọn họ còn có linh trí hoàn chỉnh, trừ việc không có thân xác, còn lại thì không có gì khác biệt so với chân nhân.

Mọi người ở đây nhìn nhau, nếu là như vậy thì khó giải quyết rồi.

Yêu Linh Phong Đô Đại Đế nhìn mọi người ở phía dưới, dùng giọng nói khàn khàn cứng ngắc, nói: “Các ngươi chính là đồ tử đồ tôn mà ta lưu lại hay sao?”

Tần Nghiễm Vương Diệt lạnh giọng nói: “Yêu vật mà cũng dám giả mạo Thủy tổ Địa Phủ ta? Không biết nặng nhẹ!”

Phong Đô Đại Đế cười quái dị hai tiếng, đưa cánh tay xương trắng chỉ vào mình, nói: “Ta kế thừa thân thể của Phong Đô Đại Đế, cũng thừa kế cả trí nhớ của hắn. Cái hắn biết ta cũng biết. Nếu đã vậy thì sao ta không thể là hắn?”

Mạnh Bà đứng một bên cười lạnh nói: “Bởi vì ngươi không có tâm! Ngươi chỉ là chấp niệm hóa thành mà thôi! Cũng xứng so sánh với Phong Đô Đại Đế ngày xưa hay sao? Đúng là trò cười!”

Có trí nhớ của một người thì có thể trở thành hắn hay sao? Chuyện dĩ nhiên không đơn giản như vậy.

Ngươi có trí nhớ của hắn nhưng không có cái tâm của hắn nên cách làm việc và tính cách của ngươi cũng không giống đối phương. Cái gọi là trí nhớ chẳng qua chỉ là một đống hình ảnh cùng chữ viết mà thôi.

Lời của Mạnh Bà khiến ba người bọn họ cũng trầm mặc. Bọn họ bị vây ở đây đã vạn năm, nơi này đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì ngục giam.

Mạnh Bà nói không sai, bọn họ biết suy tính nhưng lại không có tâm. Yêu Linh chung quy vẫn là Yêu Linh. Bọn họ cũng không phải là người. Trí nhớ của ba người Phong Đô Đại Đế đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một quyển sách. Bọn họ có thể lật xem nhưng không lãnh hội được tâm cảnh cùng tư tưởng của đám người Phong Đô Đại Đế.

Chỉ có điều, bất kỳ thứ gì có linh trí đều hướng đến tự do. Bọn họ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, trong trí nhớ bọn họ cũng thấy được ba người Phong Đô Đại Đế ngày xưa ngang dọc một phe, trở thành bá chủ võ lâm. Cái này khiến cho ba Yêu Linh bọn họ lại càng muốn tự do.

Chỉ có điều, với sức mạnh của bọn họ không cách nào đánh phá được không gian kia. Hơn nữa, bọn họ ở bên trong đó, luồng gió mạnh vô tận kia áp chế sức mạnh của bọn họ đến cực điểm. Thậm chí, bọn họ ngay cả động một cái cũng rất phí sức. Bởi vậy, từ lúc bắt đầu có linh trí, bọn họ đã bị vây ở đây đến gần một vạn năm rồi!

Phong Đô Đại Đế nhìn về phía những võ giả ở đây, dưới mặt nạ không phải ánh mắt lóe lên mà là một tia sát cơ nồng nặc.

“Ta không có thân thể, không có tâm. Có điều nếu là giết các ngươi thì ta có dư sức. Dùng máu thịt của các ngươi để tái tạo thân thể cho bọn ta. Các ngươi yên tâm, truyền thừa mấy phái các ngươi chúng ta cũng sẽ giữ lại. Từ nay về sau, Phong Đô Đại Đế, Hạo Thiên Thượng Đế, Đại Thiên Ma Tôn chính là tên của ba người chúng ta. Bọn họ sẽ lại một lần nữa vang danh trong võ lâm!”

Mọi người ở đây nhìn về phía ba Yêu Linh này, ánh mắt đầu tràn đầy sát cơ. Yêu Linh suy cho cùng cũng là Yêu Linh. Từ lúc ra đời, bọn họ là chấp niệm, không coi là người. Bọn họ chẳng qua là yêu vật có linh trí mà thôi, khát máu giết chóc mới là bản năng của bọn họ.

Yêu Linh không có thân xác. Có điều tất cả mọi người ở đây vừa vặn có thuộc tính tương hợp với bọn họ. Chỉ cần giết chỗ võ giả ở đây, thu nạp khí huyết của chỗ võ giả ở đây, thế thì bọn họ sẽ có thể tái tạo lại thân thể.

Yêu Linh bỗng nhiên xuất hiện là một trận biến cố. Mọi người ở đây đều không ngờ được chiến trường thượng cổ này cũng có hơi tà dị quá mức. Thậm chí đến cả Yêu Linh cũng cho ra đời được.

Có điều, Yêu Linh là Yêu Linh, trong mắt đám người Mạnh Bà, Yêu Linh bọn họ chẳng qua là ba yêu vật khoác lớp da ba cường giả thượng cổ mà thôi. Có cái gì để sợ?

Hơn nữa, lúc này, trong mắt Mạnh Bà còn lộ ra một tia sáng khác thường, nói: “Ba người bọn họ thừa kế kí ức của đám người Phong Đô Đại Đế trước đây. Đã vậy, chỉ cần xóa bỏ hoàn toàn linh trí của bọn họ thì có phải chúng ta cũng có thể có được truyền thừa nguyên vẹn của ba vị cường giả rồi?”

Ánh mắt của tất cả mọi người tại đây nhất thời sáng lên. Điểm này bọn họ quả thực không nghĩ tới.

Thật ra thì theo cách nghĩ của bọn họ, truyền thừa của nhóm cường giả Đại Thiên Ma Tôn lần này bọn họ lấy được một ít là tốt lắm rồi.

Dẫu sao, những cường giả thượng cổ này cũng không có khả năng biến bản thân họ thành tàng kinh các, mang theo nhiều công pháp mạnh mẽ hàng đầu ở tùy thân như vậy.