Chương 1669 Chân tướng
Cho nên, Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn tự bạo một cách dứt khoát như vậy, lúc này Tô Tín mới cảm giác có chút không được tự nhiên.
Chỉ có điều không được tự nhiên thì không được tự nhiên, Tô Tín cũng không để ý cho lắm. Cả chuyện hắn đoạt tinh thể Nguyên Thần này cũng là vì hắn thấy nó có chút không bình thường cho nên mới đoạt nó về cẩn thận nghiên cứu một phen.
Sau khi Mạnh Bà nói cho Tô Tín nghe chuyện ngày xưa của Diêm La Thiên tử, Tô Tín mới chợt hiểu ra, cũng đại khái đoán được lai lịch của tinh thể Nguyên Thần này.
Diêm La Thiên tử chẳng qua chỉ lấy được một nửa Huyết Ma Kinh truyền thừa ngay xưa của Huyết Ma giáo đã có thể dùng bí pháp gìn giữ Nguyên Thần mà bất tử. Phải biết, Huyết Ma giáo cũng thoát thai với nhất mạch Ma đạo, cũng coi là truyền nhân ngày xưa của Đại Thiên Ma Tôn. Huyết Ma Kinh dĩ nhiên cũng là soạn lại theo công pháp ngày trước của Đại Thiên Ma Tôn lưu lại.
Ngay cả Huyết Ma Kinh sau khi được soạn lại cũng có dị năng thần thông, bảo tồn Nguyên Thần, tái tạo thân thể. Vậy chẳng lẽ những thứ này Đại Thiên Ma Tôn không có?
Bởi lẽ đó, theo suy đoán của Tô Tín, khối tinh thể Nguyên Thần hắn cướp được kia nhất định có gì kì lạ. Bây giờ nhìn một cái thì quả đúng như vậy. Yêu Linh của Đại Thiên Ma Tôn này cũng coi như là thông minh, biết lợi dụng lòng tranh cướp những tinh thể Nguyên Thần đó của Cửu Ngục tà ma nên trực tiếp tự bạo, để bọn họ lao vào giành cướp. Còn hắn lại ẩn Nguyên Thần nấp trong một tinh thể Nguyên Thần tầm thường nhất, chuẩn bị chạy đi tái tạo lại thân thể.
Kế hoạch này không có khuyết điểm, song Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn lại rơi vào kết quả như này cũng chỉ có thể trách hắn xui xẻo. Chạy đến bên nào không chạy mà lại chạy về hướng Tô Tín.
Phải biết ban đầu người của Bạch Liên giáo đã bị Tô Tín đuổi đi. Người của Huyễn Ma Đạo đều bị thương vì đòn Thiên Ma Giải Thể của hắn. Người duy nhất ở đó có tinh thần lực cường đại cũng chỉ có Tô Tín.
Có thể nói, chỉ cần Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn đổi hướng chạy là hoàn toàn có thể chạy được. Nhưng tiếc thay lại chạy đến phía Tô Tín, sau cùng lại bị Tô Tín phát hiện.
Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn kia mặc dù bây giờ chỉ còn lại một phần Nguyên Thần khu, phải nói là chỉ còn lại một tia Nguyên Thần nhưng Tô Tín vẫn có thể cảm thấy một chút tuyệt vọng từ hắn.
Lúc trước, thái độ của đám võ giả Nhân tộc trong chiến trường thượng cổ đối với hắn thế nào, Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn rất rõ ràng. Đối với bọn họ mà nói hắn chẳng qua là một món vật phẩm, một vật truyền thừa sống sờ sờ.
Hiện tại hắn rơi vào trong tay Tô Tín, khả năng lớn nhất là bị xóa linh trí, sau đó lấy truyền thừa có trong Nguyên Thần ra.
Tuy nhiên vào lúc này, Tô Tín lại nhàn nhạt nói: “Đừng ra vẻ sắp chết rồi nữa. Ta chưa hề nói muốn giết ngươi.”
Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn nhất thời có hơi sửng sốt. Không giết hắn?
Tô Tín không đợi hắn trả lời liền nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi chịu thành thật thì dĩ nhiên ta sẽ không giết ngươi. Bằng không ta cũng không ngại xóa linh trí của ngươi, luyện hóa ngươi thành công pháp bí điển đâu. Bây giờ nói đi, ngươi tên gì?”
Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn theo bản năng nói: “Còn tên gì được nữa? Bổn tọa Đại Thiên Ma Tôn…”
Hắn còn chưa nói xong, Tô Tín liền hừ lạnh một tiếng. Nhất thời tinh thần lực chợt đâm một cái khiến Yêu Linh Đại Thiên Ma Tôn kia phát ra một tiếng kêu đau.
“Ngươi xứng xưng là Đại Thiên Ma Tôn hay sao?”
Tô Tín cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt. Thời gian các ngươi có linh trí cũng không ngắn. Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi cũng không biết mình có quan hệ thế nào với Đại Thiên Ma Tôn à? Nói tên ngươi cho ta. Sau đó đổi hình dạng khác cho ta. Đừng dùng vẻ ngoài của Đại Thiên Ma Tôn đi lừa bịp người khác.”
Yêu Linh Đại Thiên Ma Ton dù tức giận trong lòng nhưng hắn cũng chỉ đành cam lòng nói: “Bọn ta thiên sinh thiên dưỡng, vốn không có tên. Bởi vậy sau khi ra đời chúng ta đã quyết định lấy thân phận ngày trước của tam đại cường giả thượng cổ kia để sống.
Chỉ có điều chúng ta không cam lòng phải phụ thuộc vào người khác. Vì thế chúng ta cũng âm thầm chọn cho mình một cái tên. Đại Thiên Ma Tôn họ Lãnh nên tên của ta là Lãnh Vô Ma.”
Sau khi nói xong, Lãnh Vô Ma cũng biến từ tướng mạo vốn là của Đại Thiên Ma Tôn thành một thanh niên hơn ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng, thần sắc âm lãnh.
Tô Tín nhìn Lãnh Vô Ma kia, trong mắt lộ ra nhiều vẻ hứng thú. Mặc dù Lãnh Vô Ma vẫn luôn dùng thân phận Đại Thiên Ma Tôn đến đầu độc những người khác nhưng thực hắn cũng không cam lòng tiếp tục sống dưới cái bóng của Đại Thiên Ma Tôn. Vì lẽ đó, cái tên Lãnh Vô Ma hắn đặt chính là muốn hoàn toàn gội sạch dấu vết của Đại Thiên Ma Tôn. Tuy nhiên, điểm này Tô Tín thấy khó mà làm được.
Tô Tín lạnh nhạt, nói: “Người sống phải có giá trị. Hôm nay ta không giết ngươi, dĩ nhiên cũng phải xem ngươi có thể mang đến cho ta cái gì?
Truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn ngày trước đều ở trong đầu ngươi. Bây giờ ngươi lấy hết ra đi. Nếu không ta giữ lại tên phế vật như ngươi thì có ích lợi gì?”