← Quay lại trang sách

Chương 1671 Trùng kiến Huyết Ma giáo

Lãnh Vô Ma sâu xa nói: “Nếu như ngươi bị vây gần mười ngàn năm, thậm chí thân thể cũng không thể động, ngươi sẽ không hỏi như vậy.”

Khóe miệng Tô Tín lộ ra nụ cười châm biếm, nói: “Ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”

“Ngươi muốn gì?” Lãnh Vô Ma hỏi.

Tô Tín chỉ chỉ vào mình, nói: “Thần phục! Cái ta muốn chính là thần phục. Ta có thể giúp ngươi tái tạo thân thể nhưng ngươi nhất định phải thần phục ta!”

Lãnh Vô Ma nghe vậy, vừa muốn thẳng thừng cự tuyệt nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Tô Tín, hắn lại gắng gượng nuốt câu nói kia xuống.

Dù có là Yêu Linh thiên sinh thiên dưỡng, lúc Lãnh Vô Ma đối diện với đám võ giả Nhân tộc như Tô Tín lại mang theo chút mùi vị bị nhìn xuống.

Cũng ví như trước đó lúc ở chiến trường thượng cổ, lúc đông đảo cường giả không có uy, bọn họ thậm chí còn tính xem những cường giả đó là đồ ăn mà một hớp nuốt trọn.

Bây giờ dĩ nhiên bọn họ không còn suy nghĩ này. Chỉ có điều bắt hắn đi thần phục một tên võ giả Nhân tộc như Tô Tín hắn vẫn có chút không cam lòng.

Chuyện trước mắt Lãnh Vô Ma sẽ chọn lựa thế nào chính là chuyện của hắn. Quan trọng nhất là hắn vốn cũng không có lựa chọn khác cho nên cũng chỉ có thể bực bội gật đầu một cái.

Thấy vậy, lúc này Tô Tín mới nở nụ cười châm biếm, hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu tinh huyết mới tái tạo được thân thể?”

Lãnh Vô Ma nói: “Ước chừng cần rút sạch tinh huyết của một trăm tên võ giả Tiên Thiên hoặc tinh huyết của ba tên võ giả Hóa thần cảnh. Nếu những người này đều tu luyện cong pháp luyện thể thì số lượng có ít đi một chút cũng không sao.

Di Thần Hoán Huyết cũng cần tiến hành tuần tự. Với thực lực của ta bây giờ cũng chỉ có thể thu nạp được chừng đó tinh huyết thì thực lực mới miễn cưỡng khôi phục đến Hóa Thần cảnh.

Nhưng tiếp sau, chỉ cần có đủ tinh huyết ta có thể lại một lần nữa tấn thăng đến Dương Thần cảnh chỉ trong thời gian ngắn.”

“Vậy nếu như dùng tinh huyết của võ giả Dương Thần cảnh thì sao?” Tô Tín hỏi.

Lãnh Vô Ma có chút sửng sốt, nói: “Nếu dùng tinh huyết của Dương Thần cảnh thì chỉ cần ba giọt tinh huyết là được.”

Với Di Thần Hoán Huyết mà nói, đương nhiên huyết dịch thu nạp càng mạnh thì điểm tốt với việc tu luyện của hắn lại càng có tác dụng lớn hơn.

Chỉ có điều, hắn cũng coi như là biết mình biết ta. Chẳng qua chỉ muốn tinh huyết của vài võ giả Tiên Thiên hoặc là Hóa Thần cảnh mà thôi, không dám nói ra là muốn lấy máu võ giả Dương Thần cảnh.

Nhưng ai nào ngờ hắn không nói, Tô Tín lại chủ động hỏi.

Bên này, Tô Tín không do dự, ngay lập tức bức ra ba giọt tinh huyết ném cho Lãnh Vô Ma.

Trong số các Dương Thần cảnh, Tô Tín chính là nhân vật vô cùng cường đại. Hơn nữa, hắn kiêm tu công pháp luyện thể, thân xác vô cùng cường đại.

Ba giọt tinh huyết sau khi ép ra lại giống hệt như ba viên thủy tinh. Tinh huyết bên trong chầm chậm chuyển động giống như thủy ngân. Trong đó ẩn chứa sức mạnh hết sức kinh người.

Lãnh Vô Ma nhất thời lộ vẻ mừng rỡ như điên, không kịp chờ đợi liền ngay lập tức thu nạp ba giọt tinh huyết kia. Trong chớp mắt, thân hình hắn hoàn toàn bị huyết sắc kia bao phủ. Nguyên Thần khu vốn yếu ớt lại dần dần trở mạnh, cuối cùng lớn lên bằng cỡ người bình thường.

Mặc dù bây giờ hắn vẫn là Nguyên Thần khu nhưng đã có máu thịt làm dẫn, chỉ cần luyện hóa tiếp một chút tinh huyết của võ giả cấp thấp hay là người bình thường thì hắn sẽ có thể tái tạo máu thịt, trở thành không khác gì người bình thường.

Có điều, ngay lúc Lãnh Vô Ma muốn cười ta mấy tiếng, Tô Tín bỗng hai tay kết ấn. Trong nháy mắt, trong đầu Lãnh Vô Ma liền hiện lên thần ảnh, quanh thân kim mang đại thịnh, bộ dạng giống Tô Tín đến tám phần!

Kim quang quanh thân thần ảnh kia theo ba giọt tinh huyết của Tô Tín, lan rộng quanh thân Lãnh Vô Ma. Bây giờ hắn đã luyện hóa ba giọt tinh huyết kia, thì cũng có nghĩa hắn đã hoàn toàn bị Tô Tín nắm trong tay!

Nguyên Thần của mình bị Tô Tín nắm trong tay, Lãnh Vô Ma nhất thời kêu lên một tiếng thống khổ, sắc mặt dữ tợn nhìn Tô Tín. Nhất thời hắn biết, Tô Tín đang bày kế với hắn!

Nhìn Lãnh Vô Ma đau đớn kêu rên, Tô Tín thu hồi ấn pháp, trên mặt không chút biểu tình.

Chuyện đều đã rõ ràng, Tô Tín không cách nào tin tưởng Lãnh Vô Ma. Bây giờ cho hắn tinh huyết, để hắn thần phục. Nhưng chẳng may sau này, Lãnh Vô Ma nảy sinh tâm tư gì khác thì sao? Mấy chuyện này Tô Tín không thể không đề phòng. Cho nên hắn nhất định phải đeo gông xích lên người Lãnh Vô Ma ngay tại đây thì Tô Tín hắn mới yên tâm được.

Lời thề hay cam kết cái gì đó chỉ là lừa con nít mà thôi, không thể coi là thật.

Đến khi đau đớn do Nguyên Thần tê liệt biến mất, Lãnh Vô Ma giận dữ hét: “Ngươi gạt ta!”

Tô Tín lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã chọn thần phục ta thì ta để một tầng hạn chế trong đầu ngươi thì đã làm sao? Chẳng lẽ trước đó nói thần phục ta là đang gạt ta hay sao?

Có điều, ngươi yên tâm, cấm chế này chỉ là một cái bảo hiểm mà thôi. Lúc bình thường không đả thương được ngươi đâu. Chỉ cần ngươi không phản bội ta, cấm chế này cũng sẽ không động.

Dĩ nhiên ngươi cũng có thể thử tìm người hoặc tìm bí pháp để phá trừ cấm chế. Tuy nhiên, ta khuyên ngươi đừng uổng phí khí lực. Trên giang hồ không có người nào có thể phá được cấm chế Nguyên Thần ta bày ra đâu.”