← Quay lại trang sách

Chương 1687 Tô Tín đại nghĩa lẫm nhiên (2)

Tô Tín mặt đầy vẻ đại nghĩa lẫm nhiên, nói: “Lời ấy của Đại Thế Chí Thượng sư sai rồi. Lần này ta không phải vì thù oán cá nhân mà đến, ta là vì trừ hại cho toàn bộ giang hồ!

Dạ Già Nam thân là thay mặt trụ trì của Hoan Hỉ Miếu nhưng lại âm thầm tu luyện Ma công của Huyết Ma giáo, không biết đã giết hại biết bao nhiêu người. Trong chiến trường thượng cổ hắn lại còn khinh nhờn hài cốt tiên nhân Phật tông. Tội ác tày đình, có chết vạn lần cũng không đáng tiếc!”

Nhìn Tô Tín bày ra vẻ đại nghĩa lẫm nhiên nói ra mấy lời không biết xấu hổ này, mọi người ở đây ai nấy đều mang vẻ mặt khó nuốt trôi. Bọn họ đều thấy chán ghét.

Khi nãy mới lên núi, hắn còn hô đánh kêu giết, bây giờ lại thành không phải đến vì thù oán cá nhân, mà là vì trừ hại cho giang hồ? Tô Tín ngươi mới là mối họa lớn trên giang hồ!

Dạ Già Nam tu luyện Ma công Huyết Ma giáo quả thực là tội ác tày đình, nhưng bọn họ dám chắc Dạ Già Nam quả thực không giết được bao nhiêu người.

Dẫu sao, ngoại hình của hắn cũng quá mức nổi bật. Cứ cho là muốn giết người luyện công thì cũng nhất định là phải cẩn thận. Ít nhất cũng không so được với Tô Tín giết người.

Tô Tín không tu luyện Ma công Huyết Ma giáo nhưng hắn cũng giết người đến mức máu chảy thành sông rồi. Thế mà còn không biết xấu hổ đứng ở đây chỉ trích Dạ Già Nam là tội ác khó tha?

Huống chi, cứ cho rằng Dạ Già Nam thật sự là tội ác tày đình, làm nhục hài cốt tiên nhân Phật tông thì đó cũng là chuyện của Thiếu Lâm Tự và Mật tông bọn họ, từ lúc nào đến lượt Tô Tín đến xen vào việc của người khác?

Những ý nghĩ này không ngừng xuất hiện tróng lòng của mấy người Mật tông. Hiển nhiên, bọn họ đều chán ghét mấy lời này của Tô Tín. Có điều, bọn họ không thể nói ra thành lời.

Đại Thế Chí Thượng sư miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Tô đại nhân, Dạ Già Nam tội ác vô cùng lớn, nhưng hắn đã bị ngươi tự tay giết. Ngươi đây cũng coi là trừ hại cho giang hồ. Hành vi của hắn Hoan Hỉ Miếu cũng không biết, ngươi cần gì cứ phải bám Hoan Hỉ Miếu không buông?”

Tô Tín mặt đầy chính khí, nói: “Không biết? Dạ Già Nam thân là trụ trì Hoan Hỉ Miếu, hắn làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy, toàn bộ Hoan Hỉ Miếu lại chẳng có một ai phát hiện? Ta thấy không phải bọn họ không biết mà là cố ý che giấu giúp Dạ Già Nam thì có!

Thượng bất chính hạ tắc loạn, Dạ Già Nam ác độc như vậy, đức hạnh của Hoan Hỉ Miếu thế nào còn cần phải nói hay sao?

Ngày xưa, Huyết Ma giáo càn quét giang hồ, tai nạn kia Mật tông các ngươi cũng có ghi lại. Vì thế hôm nay, Hoan Hỉ Miếu nhất định phải diệt, như vậy mới có thể diệt sạch tro tàn của Huyết Ma giáo lại một lần nữa cháy!

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đại Thế Chí Thượng Sư, nếu các ngươi không hạ thủ được thì cứ để ta làm là được!”

Tô Tín chụp mũ khiến đám võ giả Dương Thần cảnh Mật tông sắc mặt trầm như nước.

Nụ cười của Đại Thế Chí Thượng sư trên mặt cũng không thấy đâu. Hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói: “Tô đại nhân, thật chẳng lẽ không còn đường để thương lượng hay sao? Toàn bộ mặt mũi Mật tông Tây Cương chẳng lẽ cũng không đủ?”

Tô Tín nhìn hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh sau lưng Đại Thế Chí Thượng sư, hắn cũng mở miệng, lạnh nhạt nói: “Mặt mũi Mật tông cũng đủ rồi. Nhưng vấn đề là Mật tông các ngươi thực sự muốn tranh tài một trận với ta ở đây?

Đừng quên căn cơ ở võ lâm Trung Nguyên của các ngươi mấy năm nay khó khăn lắm mới đặt xuống được. Sau khi đánh một trận, các ngươi lấy cái gì đến Trung Nguyên đấu với Thiếu Lâm Tự?”

Hiện, bên phía Mật tông có hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh. Bên phía Tô Tín chỉ có ba người.

Nhưng vấn đề là có ít chuyện không phải dùng số lượng là có thể cân nhắc. Thực lực của Tô Tín ở đó. Nếu hai bên thực sự có xung đột, Tô Tín dĩ nhiên không diệt hết được Hoan Hỉ Miếu, nhưng Mật tông bọn họ cũng phải chịu tổn thất vô cùng lớn.

Điểm này, đám người Đại Thế Chí Thượng sư biết rất rõ ràng nên lúc mới đầu, bọn họ không hề ỷ vào nhiều người mà hung hăng vênh váo bảo Tô Tín cút khỏi Tây Cương, mà là muốn thuyết phục Tô Tín, lấy đại thế để Tô Tín rút đi.

Nhưng hiện tại, Tô Tín cứng đầu như vậy cũng khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó mà giải quyết.

Có điều, ngay lúc này, sau lưng Đại Thế Chí Thượng sư có một tên võ giả Dương Thần cảnh ăn mặc theo lối Trung Nguyên bỗng nhiên đi ra, cau mày nói: “Tô Tín, Mật tông đã có thành như như vậy, ngươi còn bám mãi không tha như thế có phải hơi quá đáng không?”

Tô Tín nhìn người này, ánh mắt nhất thời híp lại một cái.

Người trước mắt này cũng là võ giả Dương Thần cảnh, khí thế trên người rất mạnh. Thậm chí không hề yếu hơn Đại Thế Chí Thượng sư là bao.

Vốn Tô Tín cho rằng hắn là cường giả mà Đại Thế Chí Thượng sư chiêu mộ được trên giang hồ, bị kéo vào Mật tông làm kiểu giống như cung phụng trưởng lão các loại. Có điều bây giờ nhìn lại thì hình như không phải như vậy.

Ở trên giang hồ nào có ai không biết danh hiệu của Tô Tín hắn. Bây giờ hắn cũng không phải là tuấn kiệt trẻ tuổi mới vào giang hồ nữa mà đã có thể sánh vai với cường giả thế hệ trước là giang hồ cự phách. Đến như Yến Tử Thanh, Mạnh Thiên Thu mấy nhân vật thuộc cấp bậc đó trông thấy Tô Tín cũng phải khách khí gọi hắn một tiếng là “Tô đại nhân”. Người này lại gọi thẳng tên hắn. Rốt cuộc, người này là ai?