← Quay lại trang sách

Chương 1686 Tô Tín đại nghĩa lẫm nhiên

Những võ giả Dung Thần cảnh của Hoan Hỉ Miếu kia cũng biết tính toán của Long Tàng Tôn giả cho nên bọn họ cũng không nói gì nhiều.

Lần này cũng chỉ có võ giả Dung Thần cảnh của Hoan Hỉ Miếu cùng với Long Tàng Tôn giả ra mặt. Những đệ tử khác đều bị bọn họ khóa trong miếu, không cho ra ngoài, sợ những đệ tử trẻ tuổi này vì kích động mà làm ra chuyện bốc đồng.

Tô Tín nở nụ cười châm chọc, nói: “Bây giờ nhận ra phải nhượng bộ rồi à? Đáng tiếc muộn rồi.

Nhìn xem bây giờ các người trên mặt đầy vẻ hận không thể băm vằm ta ra thành muôn mảnh. Dù các ngươi thật sự nhượng bộ nhận thua, các ngươi cho rằng ta sẽ chấp nhận hay sao?

Đánh rắn không chết ngược lại bị hại. Đạo lý này dù là võ giả Hậu Thiên cũng hiểu. Ngươi đường đường là Dương Thần cảnh võ đạo đại tông sư chẳng lẽ không biết?”

Với cái gọi là nhượng bộ nhận thua, cho tới giờ Tô Tín cũng không tin.

Đã là đối thủ, trừ khi thực lực của ngươi có thể mạnh đến mức đối phương căn bản không với tới, thực lực và địa vị chênh lệch cả một trời một vực. Còn không thì phải hoàn toàn tiêu diệt đối phương mới an toàn.

Sắc mặt Long Tàng Tông giả bỗng nhiên biến đổi, nhưng bên phía Tô Tín cũng đã lười nói nhảm. Hắn giương tay một cái, nhất thời, vạn thiên đạo kiếm khí ầm ầm rơi xuống. Khí tràng cường đại hoàn toàn bao phủ lấy phía trước của Hoan Hỉ Miếu. Trên trời dưới đất bất kể nơi nào cũng đều có kiếm khí phá hư không ra.

Đây cũng là sự kinh khủng của Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí sau khi đại thành. Chỉ cần là nơi có khí thì có thể diễn hóa kiếm khí, cho nên đối thủ có muốn tránh cũng không tránh được, cũng không thể tránh né!

Đám người Hoan Hỉ Miếu cùng Long Tàng Tôn giả đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn trận pháp trước mặt.

Dưới cuồng oanh của Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, trận pháp do cường giả Chân Vũ cảnh của bọn họ lưu lại đang dần suy yếu. Vầng sáng phía trên cũng trở nên ảm đạm tối đi, sắp biến mất.

Trông thấy ánh mắt đám người Long Tàng Tôn giả, Tô Tín thầm cười lạnh một tiếng. Đám hòa thượng Hoan Hỉ Miếu này đoán chừng là từ khi khai tông đến giờ chưa từng gặp chuyện bị người đánh đến trước sơn môn thế này. Bởi vậy, trận pháp này của bọn họ chắc cũng là lần đầu tiên sử dụng. Bằng không bọn họ cũng sẽ không tự tin đến như vậy.

Cái gọi là trận pháp chẳng qua là vật chết mà thôi. Tác dụng có thì cũng chỉ là phụ trợ.

Huống chi, trận pháp uy năng, mạnh mẽ lại có liên quan đến thực lực. Nhưng phần nhiều chính là phải xem tu vi của người bày trận.

Mặc dù Tô Tín cũng không hiểu trận pháp, nhưng trong Tả Đạo Minh dưới quyền hắn lại có không ít trận đạo tông sư. Hơn nữa, Chuyển Luân Vương ở Địa Phủ cũng có tu vi về trận pháp rất kinh diễm.

Vì thế, Tô Tín cũng được coi là chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Hắn cũng coi như có chút hiểu biết với uy năng trận pháp này.

Ngày xưa, vị cường giả Chân Vũ cảnh của Hoan Hỉ Miếu kia, tu vi trận đạo cũng chỉ có thể coi là bình thường mà thôi. Trận pháp hắn lưu lại này cũng không phải cho Hoan Hỉ Miếu dùng làm lám bài tẩy. Cùng lắm cũng chỉ có thể giúp bọn họ cản kẻ địch một chút mà thôi.

Không có nhiều thủ đoạn kinh diễm bày trận pháp nên công hiệu của trận pháp này cũng thật đơn giản. Tô Tín cũng không cần phá trận. Hắn chỉ cần tiêu hao toàn bộ sức mạnh của trận pháp này là được.

Kết quả, sau nửa khắc đồng hồ, trận pháp của Hoan Hỉ Miếu rốt cuộc không chịu nổi, cuối cùng ầm ầm một tiếng, ngay lập tức vỡ vụn!

Ngay lúc Tô Tín muốn xuất thủ, chung quanh từng luồng sức mạnh cường đại một ầm ầm bùng nổ. Hơn mười bóng người leo thẳng đến đỉnh núi, đứng trước người đám người Hoan Hỉ Miếu, chính là đám người Đại Thế Chí Thượng sư.

Thấy những người này đến, Long Tàng Tôn giả nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn đoán không sai, người Mật tông quả nhiên không bỏ Hoan Hỉ Miếu bọn họ.

Lúc này, Tô Tín cũng nhíu mày một cái. Nhân tâm của Mật tông quả là rất đồng lòng. Đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn muốn che chở cho Hoan Hỉ Miếu.

Nhìn những người ở đây, hầu như thế lực Mật tông có võ giả Dương Thần cảnh trên căn bản đều tới. Cái này có chút khó giải quyết.

Đại Thế Chí Thượng sư thở dài một cái, nói: “Tô đại nhân, nhất mạch Hoan Hỉ đều bị ngươi giết gần hết rồi. Bây giờ Hoan Hỉ giáo đã hoàn toàn tuyệt diệt. Chẳng lẽ ngươi không thể bỏ qua cho Hoan Hỉ Miếu lần này?

Tình hình lúc này của Hoan Hỉ Miếu ngươi cũng thấy rồi. Trên căn bản còn chưa gượng dậy nổi nữa. Ít nhất trong mấy thập niên cũng không thể uy hiếp được ngươi. Ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tuyệt chứ?”

Tô Tín mắt lạnh nhìn Đại Thế Chí Thượng sư. Hắn vẫn luôn cảm giác lão hòa thượng này rất kì quái. Hắn không nên xuất hiện ở Mật tông mà hẳn nên xuất thân từ Thiếu Lâm Tự mới đúng.

Bình thường mà nói, võ giả Mật tông đều là kiểu người tính khí nóng nảy, thích dùng nắm đấm để nói chuyện. Võ giả xuất thân từ Kim Cương Tự là điển hình.

Mà Đại Thế Chí Thượng sư này, tài ăn nói cũng không phải tầm thường, hơn nữa lại còn đa mưu túc trí. Nếu Mật tông không có hắn, đoán chừng cũng khó mà phát triển ở võ lâm Trung Nguyên.

Chỉ có điều, mấy cái tính toán của hắn dùng trên người Tô Tín thì hãy còn thiếu một chút. Nếu Tô Tín đã quyết định muốn giết người diệt môn, há có thể cứ vậy bỏ qua?