Chương 1691 Một câu trả lời (2)
Tình hình trước mắt ngươi cũng thấy rồi. Chuyện này tuyệt không thể làm căng nữa. Cái nên làm bọn ta đã làm, bây giờ nhìn tài của người thôi.”
Long Tàng Tôn giả bị ánh mắt của Đại Thế Chí Thượng sư làm run lên. Hắn không kiềm được, hỏi: “Hiện toàn bộ Mật tông ra mặt, Tô Tín hắn cũng không thèm nể, ta thì có thể làm gì?”
Đại Thế Chí Thượng sư lạnh lùng nói: “Đương nhiên là do thay mặt chủ trì Hoan Hỉ Miếu là người cho Tô Tín một câu trả lời. Một câu trả lời khiến cho Tô Tín lẫn người trong giang hồ cũng không nói được gì. Nếu không, chúng ta có lý do gì để lấy cứng đối cứng với Tô Tín chứ?”
Trong lòng Long Tàng Tôn giả rét lạnh. Hắn biết ý của Đại Thế Chí Thượng sư. Nhưng cho dù biết thì cũng phải làm thế nào đây? Hiện thời chuyện này hắn không cách nào cự tuyệt nữa. Nếu không, đám Đại Thế Chí Thượng sư quả thực sẽ rút lui.
Vì thế, Long Tàng Tôn giả cắn răng, đứng ra quát lên: “Tô Tín! Không phải ngươi muốn một câu trả lời hay sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi một câu trả lời!”
Dứt lời, trong giây lát, Long Tàng Tôn giả vỗ một chưởng về đan điền của hắn. Nhất thời, chân khí xoắn nát đan điền của hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trở nên vô cùng yếu ớt, từ Dương Thần cảnh rớt thẳng một mạch xuống Hóa Thần cảnh!
Long Tàng Tôn giả làm ra hành động lớn đến như vậy khiến Tô Tín cùng Hàn Giang Ly đang giao thủ cũng phải dừng lại.
Tô Tín nhìn Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị. Tên này đúng là lợi hại. Một thân tu vi Dương Thần cảnh, nói phế liền phế.
Hiện thời dù hắn còn mang tu vi Hóa Thần cảnh nhưng người hắn đã hư. Giữ lại tu vi Hóa Thần cảnh chẳng qua là muốn cất giữ thọ nguyên bấy giờ mà thôi. Tự phá đan điền, đời này hắn không còn cách nào tu luyện nữa.
Đại Thế Chí Thượng sư sắc mặt âm trầm đứng ra nói: “Tô Tín, Long Tàng Tôn giả cũng đã tự phế võ công rồi. Toàn bộ Hoan Hỉ Miếu đã hoàn toàn bị phế, cũng không uy hiếp được ngươi nữa. Như vậy đủ chưa?”
Tô Tín nhìn Đại Thế Chí Thượng sư, im lặng không nói gì.
Theo ý nghĩ lúc đầu của hắn, Hoan Hỉ Miếu này hắn hẳn nên thẳng tay tiêu diệt.
Chỉ có điều bây giờ Long Tàng Tôn giả quyết tâm tự phế võ công cho Tô Tín một câu trả lời. Nếu như Tô Tín còn nhất quyết không tha thì cũng có chút hiếp người quá đáng. Đám Đại Thế Chí Thượng sư dù có phải liều mạng, hao tổn cơ nghiệp bọn họ đặt ở Trung Nguyên cũng sẽ không để cho Tô Tín uy hiếp quá đáng như vậy.
Vì thế, Tô Tín nghĩ nghĩ một lúc liền nói: “Được, lần này Hoan Hỉ Miếu đủ lợi hại. Ta cũng cho Mật tông các ngươi mặt mũi. Chuyện này cũng bỏ qua. Tuy nhiên, ta không muốn nhìn thấy mặt của một tên võ giả Hoan Hỉ Miếu nào đặt chân đến Trung Nguyên nữa. Nếu không, hậu quả các ngươi tự biết!”
Dứt lời, Tô Tín gương tay một cái. Nhất thời, mấy chục ngàn đạo kiếm khí bạo trong thiên địa, sáng chói vô biên, lộng lẫy vô cùng!
Kiếm khí khuấy động hư không, ầm ầm hạ xuống. Mặt khác của đỉnh núi, phía bên có tượng đá Hoan Hỉ Phật cao đến mấy trăm trượng, dưới kiếm khí vây giết của Tô Tín ầm ầm vỡ vụn, hoàn toàn biến thành một đống đá vụn rải rác!
Thấy cảnh này, võ giả Ám Vệ cùng Tây Bắc quân thủ hạ Tô Tín hai mắt sáng lên. Đây là sức mạnh của cường giả Dương Thần cảnh đỉnh phong hay sao? Nhất kiếm oai vỡ vụn sơn hà. Thực lực kinh khủng bậc này thậm chí đã thoát ly khỏi phạm vi “con người” rồi.
Mà lúc này, sắc mặt đám người Mật tông lại hết sức khó coi. Đặc biệt là đám người Hoan Hỉ Miếu. Bọn họ thậm chí hận không thể trực tiếp giết ngay Tô Tín.
Hoan Hỉ Phật chính là ký hiệu của Hoan Hỉ Miếu. Năm xưa, thủy tổ của Hoan Hỉ Miếu khai tông lập phái ở đây đã dùng một mặt núi khắc tượng đá Hoan Hỉ Phật to lớn. Thế mà bây giờ lại bị Tô Tín dùng một kiếm làm hỏng. Cái này cũng tương đương với việc cắt đứt sống lưng của Hoan Hỉ Miếu.
“Chúng ta đi.”
Tô Tín vung tay, trực tiếp dẫn người xuống núi.
Mấy người Mật tông phía sau cũng không có biểu thị gì. Ngay cả miệng thối hàng đầu Hàn Giang Ly cũng không nói nhảm gì nhiều.
Tính hắn chỉ tệ chứ không bị ngu. Thực lực của Tô Tín hắn đã thấy qua, tuyệt không phải là tên tiểu bối trong miệng hắn trước đó.
Trước mắt, Long Tàng Tôn giả tự phế võ công mới mời được Tô Tín đi. Hắn cũng không dám khiêu khích Tô Tín nữa. Nếu quả thực chọc cho Tô Tín quay lại, đoán chừng người Mật tông sẽ hận chết hắn.
Đại Thế Chí Thượng sư quay đầu, lạnh nhạt nói với Long Tàng Tôn giả: “Sự tình lần này coi như là chấm dứt. Dù sao thì Hoan Hỉ Miếu các ngươi tự mình thu xếp ổn thỏa đi. Nếu như các ngươi còn gây ra chuyện gì, Mật tông ta tuyệt đối sẽ không xen vào nữa.”
Sau khi nói xong, đám người Đại Thế Chí Thượng sư ngay lập tức xoay người rời đi.
Trước mắt bọn họ vẫn chưa đuổi Hoan Hỉ Miếu ra khỏi Mật tông, nhưng sau lần này, bọn họ đã quyết định không đặt Hoan Hỉ Miếu trong hàng ngũ Mật tông nữa.
Mật tông không phải chỉ là Mật tông của một bên nào mà là của tất cả các võ giả Mật tông.
Vì thế, đám người Đại Thế Chí Thượng sư hết sức chán ghét đám người Hoan Hỉ Miếu không biết kiềm chế, thường xuyên gây chuyện này.
Long Tàng Tôn giả sắc mặt thẫn thờ, không gật cũng không lắc. Đến sau khi đám người Đại Thế Chí Thượng sư rời đi, lúc này, thân hình Long Tàng Tôn giả mới lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Đám võ giả Dung Thần cảnh của Hoan Hỉ Miếu đứng một bên vội vàng đỡ hắn dậy, kiểm tra thương thế bên trong cơ thể hắn.
Mặc dù bây giờ Long Tàng Tôn giả chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh nhưng nếu không phải lần này Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, ép lui Tô Tín thì e rằng Hoan Hỉ Miếu bọn họ hoàn toàn xong đời.
Vì lẽ đó, chỉ cần Long Tàng Tôn giả còn sống, dù hắn đã thành một tên phế nhân, người Hoan Hỉ Miếu cũng vẫn nguyện ý xem hắn là trụ trì Hoan Hỉ Miếu như trước đây.