← Quay lại trang sách

Chương 1692 Hy vọng cuối cùng

Nhìn tượng Hoan Hỉ Phật bị Tô Tín hủy đi, trong mắt Long Tàng Tôn giả lóe lên vẻ không cam lòng.

Cơ nghiệp mấy ngàn năm của Hoan Hỉ Miếu chẳng lẽ cứ như vậy mà bị hủy không còn gì?

Ở Tây Cương, không có Mật tông che chở, Hoan Hỉ Miếu khó mà đi được nửa bước. Hơn nữa, Tô Tín còn bảo, chỉ cần Hoan Hỉ Miếu dám đến Trung Nguyên truyền đạo thì sẽ khiến cho bọn họ bẽ mặt.

Như vậy trên trời dưới đất không còn đất cho Hoan Hỉ Miếu bọn họ đặt chân, điều này cũng khiến cho Long Tàng Tôn giả dâng lên cảm giác tuyệt vọng trong lòng.

Hồi lâu sau, Long Tàng Tôn giả mới nói: "Đưa ta đến đất bế quan.”

Mọi người ở đây đều có chút sửng sốt. Hắn không phải là trụ trì hay sao? Còn đi đâu nữa?

Sau đó bọn họ liền nhận ra Long Tàng Tôn giả không phải đang nói hắn mà là Đại Hoan Hỉ La Hán.

Mặc dù Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan đã trăm năm nhưng thực chất năm xưa hắn vẫn chưa giao ra chức trụ trì, cho nên sau này bất kể là Dạ Già Nam hay là Long Tàng Tôn giả bây giờ cũng không phải là trụ trì thực sự, mà chỉ là thay mặt trụ trì.

Bấy giờ, nghe Long Tàng Tôn giả nói muốn đến chỗ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan, theo bản năng bọn họ muốn ngăn cản, có điều sau đó mọi người cười khổ một tiếng, không cản nữa mà ngoan ngoãn đưa Long Tàng Tôn giả đến nơi bên trong vách núi phía sau Hoan Hỉ Miếu. Đây chính là nơi Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan.

Trước kia bọn họ không muốn mở đất Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan ra, thực chất là vì giữ cảm giác thần bí, để cho người bên ngoài cho rằng Đại Hoan Hỉ La Hán có thể còn sống. Hoan Hỉ Miếu bọn họ cũng còn bán bộ Chân Vũ cảnh.

Tuy nhiên bây giờ thủ đoạn cố ý làm ra vẻ huyền bí này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Lần này, mặt mũi Hoan Hỉ Miếu có thể nói là bị Tô Tín phủi sạch rồi.

Tô Tín cũng đã đánh đến cửa, Đại Hoan Hỉ La Hán còn không ra mặt thì không phải đã chết còn gì?

Cho nên chuyện này với Hoan Hỉ Miếu mà nói thì thực ra cũng không quan trọng đến vậy.

Mọi người đỡ Long Tàng Tôn giả đến chỗ Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan. Long Tàng Tôn giả phất phất tay, nói: “Các ngươi đi trước đi. Bất kể trụ trì có chết hay chưa, ta cũng sẽ ở đây bế sinh tử quan. Sau này, Hoan Hỉ Miếu giao cho các ngươi xử lý.”

Mọi người ở đây nhất thời cả kinh, vội vàng nói: “Trụ trì…”

Long Tàng Tôn giả khẽ nạt: “Ta nói rồi! Chuyện Hoan Hỉ Miếu giao cho các ngươi xử lý. Các ngươi cũng đi đi thôi.”

Mọi người bất đắc dĩ chỉ đành rời đi. Bọn họ cũng biết ý của Long Tàng Tôn giả là gì.

Thật ra những võ giả Hoan Hỉ Miếu này vẫn ôm chút ảo tưởng với Đại Hoan Hỉ La Hán.

Nếu một khi đất bế quan này mở, Đại Hoan Hỉ La Hán thực sự đã chết, đả kích này người thường có khi không tiếp nhận được. Thậm chí có nhiều đệ tử Hoan Hỉ Miếu ý chí không kiên định sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.

Cho nên Long Tàng Tôn giả mới nói bọn họ rời đi, để lại cho bọn họ một chút hy vọng. Nếu phải tuyệt vọng thì một mình hắn tuyệt vọng là được.

Dĩ nhiên, Long Tàng Tôn giả làm như vậy cũng bởi vì một điểm hắn không nói rõ ra, đó là bởi vì bây giờ hắn đã phế.

Mặc dù hắn vì gìn giữ toàn bộ Hoan hỉ Miếu mới tự phế võ công, hiện tại, trong miếu vẫn còn mấy tên võ giả Dung Thần cảnh.

Bây giờ bọn họ cảm niệm ân đức của Long Tàng Tôn giả nên mới cam nguyện để hắn tiếp tục chấp chưởng Hoan Hỉ Miếu, nhưng thời gian lâu dài thì sao? Đám người này có thể sinh tâm tư khác hay không?

Trước kia Long Tàng Tôn giả cũng lười đi suy tính những chuyện này. Dù sao có Dạ Già Nam, hắn cũng chỉ cần xuất thủ là được rồi.

Nhưng bây giờ Hoan Hỉ Miếu gặp đại biến. Tính tình Long Tàng Tôn giả cũng sau đại biến mà trở nên càng nhạy cảm, đa nghi.

Đến sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Long Tàng Tôn giả lảo đảo đi đến trước vách núi kia, hai tay kết ấn. Nhất thời, vách núi đá nứt ra thành một lỗ hổng, một lối đi xuất hiện trước mặt Long Tàng Tôn giả.

Bình thường, đất bế quan của võ giả không thể mở từ bên ngoài, chỉ khi được chủ nhân cho phép thì mới được.

Nhưng Đại Hoan Hỉ La Hán bế sinh tử quan. Sinh tử quan từ trước đến giờ đều là chín cửa tử một cửa sinh, lại còn là lựa chọn được ăn cả ngã về không.

Nên đất bế quan này cũng là nơi có thể mở ra từ bên ngoài. Tác dụng chính là chẳng may người bế quan bỏ mình, người bên ngoài cũng có thể vào nhặt xác cho hắn.

Long Tàng Tôn giả tiến vào bên trong lối đi, cửa phía sau cũng theo đó mà đóng kín.

Toàn bộ lối đi cũng chỉ có mấy chục trượng, đến khi Long Tàng Tôn giả đến nơi sâu nhất trong đất bế quan, mắt hắn nhất thời lóe lên chút vẻ tuyệt vọng.

Trong mật thất bế quan mấy chục trượng có một bộ xương người kỳ dị ngồi xếp bằng.

Quanh thân bộ xương kia tựa như đều được đúc thành từ lưu ly, tản ra quang mang bảy màu chói mắt, cực kỳ diễm lệ.

Miệng Long Tàng Tôn giả đắng ngắt. Quần áo trên người bộ xương bảy màu này chính là trang phục của Đại Hoan Hỉ La Há ngày xưa. Đại Hoan Hỉ La Hán, hy vọng cuối cùng của Hoan Hỉ Miếu bọn họ cũng đã sớm hóa thành bộ xương khô!