← Quay lại trang sách

Chương 1693 Hy vọng cuối cùng (2)

Long Tàng Tôn giả lắc đầu một cái. Hắn cũng biết, Chân Vũ cảnh nào dễ đột phá như vậy? Đã trăm năm trôi qua, Đại Hoan Hỉ La Hán chắc chắn đã chết từ lâu.

Ngay lúc Long Tàng Tôn giả tâm như tro tàn, muốn hoàn toàn khép kín đất bế quan này, ở đây chờ chết, hắn nhìn xương cốt giống như lưu ly bảy sắc, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Thân xác võ giả cường hãn, đặc biệt là những cõ giả xuất thân Mật tông. Hầu như mỗi người đều có tu luyện một vài công pháp luyện thể.

Đến cảnh giới Dương Thần cảnh đỉnh phong như Đại Hoan Hỉ La Hán, bọn họ đều đã ngưng luyện tinh huyết bản thân thành đậm đặc như thủy ngân. Thậm chí, tinh huyết rời cơ thể một giờ sau đã hóa thành lưu ly thủy tinh rồi.

Mà võ giả cấp bậc này cũng gần như có thể rèn luyện xương cốt bản thân giống như kim thiết. Cho nên, cường giả Dương Thần cảnh bỏ mình mặc dù thân thể không giữ được vạn năm không mục, nhưng mấy trăm ngàn năm cũng không phải là vấn đề.

Kể cả Đại Hoan Hỉ La Hán mới vừa đóng sinh tử quan đã chết, cho tới bây giờ cũng cùng lắm là qua trăm năm mà thôi. Trong thời gian ngắn như vậy làm sao mà hắn biến thành một bộ xương khô cho được?

Long Tàng Tôn giả nhắm mắt lại, đem tản toàn bộ Nguyên Thần lực của hắn ra.

Chẳng qua chỉ là đan điền bị phế, tương đương với tu vi bị hủy, nhưng Nguyên Thần lực của hắn thì vẫn còn như trước.

Trong cảm giác Nguyên Thần của Long Tàng Tôn giả, nơi này đã không còn là mật thất bế quan, mà là một thế giới Cực Lạc khoáng đạt!

Nơi này có thần nữ khởi vũ, có thần điêu trường minh, không có bệnh ách tai khổ, khắp nơi đều là lưu ly hoàng kim.

Chỉ có điều, lúc này thế giới Cực Lạc này lại tràn ngập tử khí. Một luồng tử khí trống rỗng, chỉ có ở nơi sâu nhất trong thế giới Cực Lạc đó, Long Tàng Tôn giả mới có thể loáng thoáng cảm giác được tiếng tim đập yếu ớt truyền tới.

Mở mắt ra, Long Tàng Tôn giả nhất thời điên cuồng bật cười, cười đến độ hắn thậm chí động đến nội thương, nôn ra hai búng máu tươi.

“Thế giới Cực Lạc. Hóa ra đây cũng là thế giới Cực Lạc!”

Đại Hoan Hỉ La Hán đã từng giảng giải với bọn họ rằng võ giả Dương Thần của Hoan Hỉ Miếu sau khi đến đỉnh phong sẽ đi tiếp thế nào. Đại Hoan Hỉ La Hán lựa chọn siêu thoát tinh thần, thần du thế giới Cực Lạc. Trước tiên sẽ tấn tinh thần thành Chân Vũ, sau đó mới kéo theo thân xác.

Chỉ có điều, Đại Hoan Hỉ La Hán bế quan trăm năm không ra, đám người Long Tàng Tôn giả cũng cho rằng hắn đã chết, con đường này hắn cũng đã đi nhầm.

Cho nên cuối cùng, Dạ Già Nam mới chọn đi đường khác, lựa chọn cách cải tu ma công Huyết Ma giáo.

Song, bọn họ đều nghĩ sai cả. Bao gồm cả Đại Hoan Hỉ La Hán cũng đã nghĩ sai. Đường đi lúc đầu của bọn họ là đúng. Tuy chỉ là sau đó bọn họ lại đi lệch mà thôi.

Long Tàng Tôn giả nhìn hài cốt gần giống như lưu ly trước mặt, sắc mặt hắn không vui không buồn.

Hắn cùng đám võ giả Tiêu Ma Da gia nhập vào Hoan Hỉ Miếu sau này khác nhau. Từ nhỏ, hắn đã lớn lên trong Hoan Hỉ Miếu. Sư phụ của hắn cũng là võ giả đồng lứa với Đại Hoan Hỉ La Hán. Chỉ có điều, sư phụ hắn không được kinh tài tuyệt diễm như Đại Hoan Hỉ La Hán, sau khi miễn cưỡng bước vào Dung Thần cảnh thì chết do hao hết thọ nguyên.

Hoan Hỉ Miếu là chỗ dựa của Long Tàng Tôn giả, cho nên hắn có thể vì Hoan Hỉ Miếu mà tự phế võ công.

Bây giờ, trong tay hắn nắm giữ có khi là tương lai của toàn bộ Hoan Hỉ Miếu, có thể thành công hay không hắn cũng không biết. Thậm chí hắn còn có thể vì cái này mà bỏ mạng. Nhưng Long Tàng Tôn giả vẫn muốn thử một lần. Nếu không, Hoan Hỉ Miếu bọn họ đến một chút cơ hội cũng không có.

Long Tàng Tôn giả thở dài một hơi. Hắn lại trực tiếp cắt đứt cổ tay mình. Nhất thời, tinh huyết đậm đặc như thủy ngân liên tục chảy ra như dòng nước, rót vào giữa bộ xương của Đại Hoan Hỉ La Hán, khiến cho bộ xương bảy màu kia có chút huyết sắc, như có thêm mấy phần sinh cơ.

Long Tàng Tôn giả nhắm mắt lại. Hắn không để ý tinh huyết trong cơ thể mình đang không ngừng chảy. Hắn chỉ cảm thấy trong thế giới Cực Lạc kia hình như có một chút sức sống. Mà tiếng tim đập nơi sâu xa trong thế giới Cực Lạc đó cũng hình như càng thêm rõ ràng.

Lúc này, chuyện xảy ra ở Hoan Hỉ Miếu, Tô Tín dĩ nhiên không biết. Dù sao vì Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, toàn bộ Hoan Hỉ Miếu có thể nói là hoàn toàn không có sức mạnh uy hiếp được hắn.

Lúc này, Tô Tín diệt Hoan Hỉ giáo, sau đó lại ép thay mặt trụ trì Hoan Hỉ Miếu là Long Tàng Tôn giả tự phế võ công, hai chuyện này đều truyền đến giang hồ.

Trước kia Tô Tín làm ra chuyện này, một vài võ giả trung lập trên giang hồ chỉ biết cảm thán Tô Tín thế lực mạnh mẽ. Dựa vào sức một mình mà diệt được cả một thế lực đứng đầu giang hồ. Còn võ giả Chính đạo lại mắng chửi Tô Tín lòng dạ ác độc, gây nên chém giết trong giang hồ, vân vân…

Tuy nhiên lần này trên giang hồ chẳng có mấy người mắng Tô Tín lòng dạ ác độc. Ngược lại, còn không ít người khen ngợi Tô Tín. Tô Tín hắn dù cũng là họa trên giang hồ nhưng lần này cũng coi là vì giang hồ mà trừ một cái hại lớn.