← Quay lại trang sách

Chương 1708 Rút đi (2)

Tình huống như Thiên Tru Minh, đồ ngốc đều đoán được người trước mắt tuyệt đối ôm mục đích nào đó mới thành lập Thiên Tru Minh, cho nên cố ý che giấu thân phận, thậm chí giấu Thiên Tru Minh trong chỗ tối.

Tuy Hà Vô Sơn không biết mục đích của đối phương rốt cuộc là cái gì, nhưng hiển nhiên đối phương có mưu đồ không nhỏ, nếu chính mình thật sự xem thấu thân phận của đối phương, hai bên sẽ gặp kết cục không chết không ngừng.

Chẳng qua việc đến hiện giờ, Hà Vô Sơn sẽ không lùi bước, kiếm ý quanh thân hắn bắn lên tận trời, lạnh lùng nói:

“Có gì không dám? Chuột nhắt trộm cướp chẳng lẽ sợ thấy ánh sáng?”

Tuy nói vậy nhưng Hà Vô Sơn không sấn tới một bước kích động Tô Tín.

Tô Tín thấy vậy thì hiểu rằng Hà Vô Sơn rõ ràng không muốn khi không đấu sống chết với một vị cường giả thực lực ngang ngửa với mình.

Cho nên Tô Tín cũng chỉ là lạnh lùng hừ một tiếng, không có ra tay, nhưng quanh thân hắn tỏa ánh sáng màu vàng, hóa thành kiếm to chọc trời va chạm với kiếm ý trên người Hà Vô Sơn.

Trong kiếm ý này không bao hàm bất cứ chiêu thức và ý cảnh, chỉ là kiếm ý đơn thuần nhất, cho nên dù là Hà Vô Sơn cũng không thể nhận ra chủ nhân của luồng kiếm ý này là ai.

Nhưng Hà Vô Sơn cảm giác được sức mạnh của kiếm ý này, hai luồng kiếm ý va chạm trong không trung, tuy rằng chỉ là thăm dò, nhưng sức mạnh cường đại trực tiếp khuấy động phong vân, trong khoảnh khắc tạo thành thiên tượng biến ảo, tháng sáu tuyết bay, sét giữa trời xanh, các loại cảnh tượng không ngừng ẩn hiện, đám người Liễu Công Huyền nhìn mà mắt sáng rực, đây là thực lực của cường giả cảnh giới Dương Thần sao?

Bế quan một năm, tuy lực lượng của Tô Tín không tăng trưởng nhiều, nhưng tu vi được rèn luyện, trở nên vô cùng vững chắc, trong quá trình thăm dò thậm chí hoàn toàn không thua kém Hà Vô Sơn.

Cuối cùng hai luồng kiếm ý không ai làm gì được nhau, đành phải tiêu tan trong không trung.

Hà Vô Sơn sâu thẳm nhìn Tô Tín, quay qua nói với nhóm Liễu Công Huyền:

"Chúng ta đi."

Tô Tín đã dùng hành động thực tế chứng minh thực lực của mình, nói nhiều hơn nữa chỉ còn đường đấu sống chết với đối phương.

Hà Vô Sơn không muốn khi không tranh tài với một tên cao thủ, cho nên sau khi thăm dò ra thực lực của Tô Tín, hắn trực tiếp mang theo người rời đi, biểu thị từ đấy hai bên nước giếng không phạm nước sông.

Đợi khi nhóm Hà Vô Sơn đi khuất, Lãnh Vô Ma cười gượng đi tới nói: "Đại nhân...”

Nhưng Lãnh Vô Ma chưa nói xong, ánh mắt của Tô Tín bỗng lạnh băng, Lãnh Vô Ma bỗng ôm đầu, phát ra tiếng la đau đớn.

Thống khổ về mặt nguyên thần dù Lãnh Vô Ma đến cảnh giới Dung Thần cũng không ngăn được, quả thực sống không bằng chết.

Tô Tín mắt lạnh nhìn Lãnh Vô Ma ở nơi đó kêu gào, không hề nhẹ tay.

Bình thường Tô Tín đối xử không tệ với thuộc hạ của mình, trước đến giờ không cắt xén chỗ tốt, ích lợi.

Đối với Tô Tín, hắn không thích dùng khẩu hiệu, tín ngưỡng gì đó để lung lạc thuộc hạ, tẩy não bọn họ, loại chuyện này là Thiếu Lâm Tự làm, không thích hợp với hắn.

Tô Tín sẽ cho thuộc hạ của mình đủ ích lợi, cũng sẽ cho bọn họ đủ hy vọng, nói huỵch toẹt ra là thẳng thắn cho bọn họ biết đi theo chính mình có thịt ăn.

Cho nên trong triều đình, ít nhất trong mắt một số tầng dưới và võ giả thì theo Tô đại nhân làm việc sẽ không lỗ vốn, đáng giá đi theo, Tô Tín cũng luôn lợi dụng điểm này tạo dựng một thể tập hợp có khổ cùng chịu, có phước cùng hưởng.

Lãnh Vô Ma thì bị loại ra ngoài, hắn vốn đã là thể chất yêu linh, bị Tô Tín dùng vũ lực thu phục, từng kiến thức huy hoàng của Đại Ma Thiên Tôn ngày xưa, rất khó chân chính thần phục dưới tay Tô Tín.

Cho nên Tô Tín cũng không bắt buộc, hắn không yêu cầu đối phương tâm phục khẩu phục, chỉ cần cầu đối phương nghe lời, lần này hiển nhiên đối phương làm hỏng việc.

“Biết ngươi sai ở đâu không?”

Lãnh Vô Ma giấu hận thù vào đáy mắt, cung kính nói: "Lần này đám phế vật dưới tay kia sơ sẩy bại lộ, nhưng xin đại nhân yên tâm, sau khi trở lại ta nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không để bọn họ lại lộ ra một chút dấu vết!"

Tô Tín lắc đầu nói: "Sai, dù ngươi giấu kỹ cỡ nào cũng không thể giấu kín không lộ chút dấu vết, chỉ cần có người thật lòng muốn tra ngươi thì vẫn lần mò ra được, giống như lần này, một đám tiểu bối giang hồ hợp sức mà có thể truy tra ra tồn tại cấp bậc như ngươi.”

“Bị phát hiện không đáng sợ, quan trọng nhất là nên bù đắp như thế nào, nhưng hôm nay ngươi làm cái gì? Bị truy sát, chẳng lẽ ngươi không biết ứng đối với hắn sao? Đi trốn hướng Tây Bắc Đạo, không lẽ ngươi cứ muốn kéo ta xuống nước luôn?”

Lãnh Vô Ma bỗng chốc câm nín, dường như đã hiểu ra chính mình rốt cuộc phạm phạm phải sai lầm như thế nào.

Bị Hà Vô Sơn truy sát, Lãnh Vô Ma chạy hướng nào đều được, nhưng hắn cố tình chạy đến chỗ Tây Bắc Đạo có Tô Tín, tỏ rõ muốn bại lộ Tô Tín, khó trách Tô Tín tức giận.

Biết chính mình làm ra chuyện ngu xuẩn, Lãnh Vô Ma không dám tranh biện, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.

Tô Tín dạy cho Lãnh Vô Ma một trận, đuổi hắn đi, vốn muốn trực tiếp về Giang Nam Đạo, nhưng hắn cảm giác được thứ thú vị, khiến Tô Tín dừng bước chân.