← Quay lại trang sách

Chương 1745 Kẻ nào dám cười Tô Tín ta?

Chẳng qua Huyền Quảng giống với suy nghĩ của Tiêu Vô Cực, con đường võ đạo của hắn thực sự có khuyết điểm quá lớn.

Lấy Phật pháp trấn áp sát khí, lại trở thành Phật sát sinh, loại con đường này khiến Huyền Quảng rất nhanh tiến bộ, sức chiến đấu cũng rất kinh người.

Ở giữa cấp bậc Huyền Tự, không đề cập tới những thiên tài tuyệt đỉnh như Huyền Khổ và Huyền Đàm. Huyền Minh thì đã tích lũy đủ kinh nghiệm, trí tuệ uyên thâm. Huyền Chân lại rất nghị lực, thiên phú kinh người.

Cho nên Huyền Minh và Huyền Chân là những người đầu tiên lên được Dương Thần cảnh thật sự không có gì lạ, nhưng lý do Huyền Quảng có thể dẫn đầu những võ giả cấp Huyền Tự tấn chức lên Dương Thần cảnh, không phải quá rõ ràng là do bí pháp sát thuyết này sao.

Đáng tiếc hiện tại hắn lại bị Tô Tín làm bộc phát tâm ma, lại đang bị địa ngục A Tì không đáy vây quanh, hàng ngàn tia sát khí ăn mòn tâm chí hắn, khiến cho đôi mắt của hắn càng ngày càng kém minh mẫn.

Mọi người ở đây đều nhíu mày, thầm nghĩ tên Tô Tín này xuống tay đúng thật là tàn nhẫn, quả thực là không có chút nương tay nào.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Huyền Quảng căn bản không động được vào Tô Tín, ngược lại sẽ hoàn toàn nhập ma.

Nhưng lúc này một người ở phía sau Huyền Quảng có gương mặt lạnh lùng, trên người tỏa ra một cổ khí nghiêm nghị đột nhiên đứng dậy, quanh người tỏa ra một phật quang nồng đậm, mở được nói ra bốn chữ:

“Ma, ni, bá, mễ!”

Trong nháy mắt một tiếng niệm kinh đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, uy phong lẫm liệt, trấn áp vạn vật!

Sức mạnh huyết sát và kiếm khí vô hình vừa mới dung hợp của Tô Tín đụng độ với Phật âm trước mặt trong nháy mắt đã bị tiêu tán. Mà ánh mắt điên cuồng của Huyền Quảng dưới chân ngôn rửa tội cũng đã khôi phục lại minh mẫn.

Tô Tín nheo mắt nói: “Chà chà, chân ngôn trấn ma của thủ tọa Giới Luật Đường đời trước của Thiếu Lâm Tự ‘Trấn Ma tôn giả’ Không Ngộ quả nhiên bất phàm. Có thể dùng sư tử hống của Thiếu Lâm Tự kết hợp với chân ngôn bốn chữ, hơn ngàn năm qua Thiếu Lâm Tự cũng chỉ có Không Ngộ đại sư mới có thể làm được.

Đáng tiếc, thủ tọa thế hệ này của Giới Luật Đường lại không thể kế thừa thực lực của ngươi. Không biết Không Ngộ đại sư hiện tại có nghĩ đến việc rời núi tiếp quản lại Giới Luật Đường lần nữa không?”

Lời nói khiêu khích của Tô Tín làm cho các đệ tử của Thiếu Lâm Tự tức giận trợn mắt nhìn, thế nhưng biểu cảm của Không Ngộ vẫn lạnh lùng như cũ, hắn nhẹ nói: “Tô Tín, nếu ngươi thật sự muốn khiêu chiến với Thiếu Lâm Tự bọn ta, bọn ta cũng sẽ tiếp ngươi.

Chẳng qua nơi này là Kim Trướng Hãn Quốc, ngươi thân là trọng thần Đại Chu, vậy mà lại ở đây đánh nhau không chịu dừng, đây là muốn để người khác cười chê sao?”

Tô Tín cười lạnh nói: “Đừng đổi trắng thay đen như vậy chứ, vừa nãy ai mới là kẻ động thủ trước? Tô Tín ta không muốn chủ động gây chuyện, nhưng nếu có kẻ nào tới gây khó dễ ta chắc chắn sẽ không nhịn.

Huống hồ trong giới giang hồ, kẻ nào dám cười nhạo Tô Tín ta? Ai dám chê cười Tô Tín ta!”

Câu này của Tô Tín mặc dù là ngạo mạn đến đỉnh điểm, nhưng thực tế đúng là như vậy.

Hắn hôm nay ở đây đánh bại Huyền Quảng, trước mặt mọi người sỉ nhục Thiếu Lâm Tự, sẽ có người nói Tô Tín không biết phép tắc, làm trò khiến xảy ra nội đấu ở Kim Trướng Hãn Quốc?

Không hề. Bọn họ chỉ kinh ngạc cảm thán thực lực khủng khiếp của Tô Tín, tìm ra được đúng nhược điểm của Huyền Quảng, một chiêu đã áp chế được đối phương. Và cũng kinh ngạc cảm thám sự can đảm và tự tin của Tô Tín, lại dám đứng ra khiêu chiến với Thiếu Lâm Tự.

Lúc này bên trong lều lớn chỉ còn một ít bang phái nhỏ hoặc tán tu xuất thân từ bảng võ giả như đám người của Cung Văn Vũ.

Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Tín đều tràn ngập sự ngưỡng mộ, Cung Văn Vũ thậm chí còn nắm chặt Hắc Ma đao trong tay, nhịn không được phát ra một cảm giác rất “Đại trượng phu là phải như thế chứ”.

Trong các quần hùng giang hồ và Kim Trướng Hãn Quốc kẻ nào dám cười nhạo ta, chỉ thẳng mặt Thiếu Lâm Tự - Võ lâm chí tôn một thời mà buông lời hung ác, một chút cũng không để vào mắt, cái loại uy thế này khiến mấy tên thiếu niên trẻ tuổi thấp thỏm không thôi.

Thái độ của đám người Cung Văn Vũ lúc này chính là thái độ của hầu hết mấy người trong giang hồ.

Người trong giang hồ chỉ nhận quyền cước binh khí, thắng thì sống mà bại thì chết, chỉ đơn giản như vậy. Cho nên hôm nay Tô Tín làm ra việc này, trừ mấy cái chính đạo tông môn tự xưng nào đó chửi bới Tô Tín không màng đại cục, còn lại mấy thế lực khác căn bản sẽ không xen vào nói nhảm.

Trong mắt Không Ngộ hiện lên một tia lạnh lùng, Tô Tín nói không sai, trên giang hồ không ai dám cười nhạo Tô Tín, nhưng lại có người chờ để cười nhạo Thiếu Lâm Tự.

Bọn họ bây giờ cứ dây dưa mãi với Tô Tín trên giang hồ chắc chắn sẽ có kẻ nói Thiếu Lâm Tự bọn họ không màng đại cục. Quốc chiến đang khiến muôn dân lầm than họ lại đi dây dưa ân oán cá nhân.

Mà bọn họ nếu không động thủ trên giang hồ sẽ lại có người nói Thiếu Lâm Tự bọn họ quá hèn nhát, hai đời thủ tọa Giới Luật Đường đều ở đây nhưng lại bại dưới tay Tô Tín.