← Quay lại trang sách

Chương 1750 Quá khứ của Tiêu Xước (2)

Khi Độc Cô Diêm và Tiêu Xước định quay về đại trướng của mình thì một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Bóng dáng này mặc áo hoa, khuôn mặt hơi điển trai, nhưng môi trên để hai mép râu trông khá ngố, đây là Thất Gia Tiêu Vô Cực của Tiêu gia.

Nhìn thấy Tiêu Xước, Tiêu Vô Cực lộ biểu cảm phức tạp, thở dài nói:

"Tiểu muội."

Lúc này Độc Cô Diêm cũng phản ứng lại, vội vàng vái chào Tiêu Vô Cực:

Tuy Độc Cô Diêm cưới Tiêu Xước, xem như người thân với Tiêu gia, người cùng thế hệ như Tiêu Vô Cực đều là đại cữu ca của hắn, nhưng lúc đối mặt với bọn họ thì Độc Cô Diêm không dám có chút xíu bất kính, đặc biệt là Tiêu Vô Cực sâu không lường được đứng trước mắt hắn.

Tuy cảm giác tồn tại của Tiêu Vô Cực trong Tiêu gia rất thấp, nhưng nghĩ bằng mông cũng biết người này tuyệt đối không đơn giản.

Tiêu Hoàng đời này của Tiêu gia là phụ thân của nhóm Tiêu Vô Thắng, Tiêu Vô Cực đều ở tuổi tráng niên, nhưng chỉ có bốn người đột phá cảnh giới Dương Thần, Tiêu Vô Cực là người thứ hai, đứng sau Tiêu Vô Thắng.

Hơn nữa không ai biết Tiêu Vô Cực đột phá cảnh giới Dương Thần từ lúc nào, mọi người chỉ biết rằng Tiêu Thất Gia thường ngày ít thấy mặt, ngẫu nhiên đi ra thì đã thành cảnh giới Dương Thần, không có chút dấu hiệu.

Có thể thăng cấp Dương Thần trong thế hệ này ở Tiêu gia, tốc độ chỉ thua Tiêu Vô Thắng, đủ thấy sự khủng bố của Tiêu Vô Cực.

Nhưng lúc này đối diện muội phu Độc Cô Diêm, dường như Tiêu Vô Cực không có chút kiên nhẫn, ừ một tiếng rồi phất tay, ra hiệu Độc Cô Diêm đi trước, đừng ở đây làm kỳ đà.

Độc Cô Diêm không dám càn rỡ chút nào, vội vàng chắp tay xoay người rời đi.

Hắn có thể ngồi vững trên vị trí gia chủ Độc Cô thị, có một phần nguyên nhân là bởi vì hắn cưới Tiêu Xước, được sự giúp đỡ mạnh mẽ từ Tiêu gia.

Huống hồ cho dù không có phần quan hệ này, Tiêu Vô Cực đã là cảnh giới Dương Thần, thực lực sâu không lường được, Độc Cô Diêm không dám đắc tội.

Chờ sau khi Độc Cô Diêm rời đi, Tiêu Vô Cực vươn tay chỉ một cái, một hư ảnh Thao Thiết hiện ra sau lưng hắn, há miệng rộng bao phủ Tiêu Xước và Tiêu Vô Cực vào trong, ngăn cách lực lượng xung quanh. Hư ảnh Thao Thiết dần tan biến, nhưng người ngoài cảm giác nơi này thì chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trống rỗng.

Chiêu này của Tiêu Vô Cực giống như thủ đoạn lúc trước Tô Tín dùng khí tràng chế tạo lĩnh vực, đều là thoải mái làm ra.

Tiêu Xước mắt lạnh nhìn nhìn Tiêu Vô Cực, lạnh lùng cười:

“Ôi chà, là Tiêu Thất Gia của Tiêu gia đây mà, có chuyện gì không thể nói ngay mặt, phải làm ra vẻ thần bí?”

Lúc bình thường Tiêu Vô Cực giữ bộ dáng lười nhác, nhưng lúc này hắn mang theo một chút bất đắc dĩ nói: "Tiểu muội, ngươi vẫn không chịu tha thứ chúng ta sao? Thật ra chúng ta cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi theo người kia định sẵn là không có kết quả, đích nữ của Tiêu thị ta không thể nào gả cho một võ giả tán tu.”

“Hơn nữa về sau ngươi cũng nhìn thấy, người kia căn bản là kẻ hèn nhát, chỉ biết trốn tránh, khi ngươi xuất giá thì hắn không dám đến, mà trốn ra hải ngoại, chắc bây giờ đã chết hoặc chỉ có thể kéo dài hơi tàn ở hải ngoại.”

Ánh mắt của Tiêu Xước trở nên lạnh băng:

“Đây là lý do các ngươi nghe theo lời của đám lão bất tử đó, muốn cho ta gả cho phế vật Độc Cô Diêm kia?”

Tiêu Vô Cực bất đắc dĩ nói:

“Thứ đó từ sáu thế gia luân phiên quản lý, ý tứ của đám lão tổ là khiến ngươi gả cho người của Thượng Quan thị để đổi quyền sở hữu thứ kia mười năm, nhưng ai mà ngờ ngươi cứ muốn gả cho phế vật Độc Cô Diêm, xưa kia hắn thậm chí không phải gia chủ, ngươi cần gì khổ như vậy?"

Tiêu Xước sâu kín nói: "Gả cho người của Thượng Quan thị và gả cho Độc Cô Diêm có gì khác nhau? Dù sao ta chỉ là một món đồ bị giao dịch, ta gả cho Độc Cô Diêm là muốn nói với các ngươi rằng, dù Độc Cô Diêm là phế vật thì ta vẫn có thể nâng hắn lên vị trí gia chủ, Tiêu Xước này quan trọng hơn thứ kia nhiều!”

Tiêu Vô Cực bất đắc dĩ nói:

“Tiểu muội, không ai xem ngươi là vật phẩm giao dịch, ta và nhóm đại ca chỉ muốn giúp ngươi tìm được một chốn nương thân tốt. Trong sáu thế gia, chọn Thượng Quan thị tuyệt đối sẽ không bôi nhọ ngươi, nếu ngày xưa đám già trong nhà lựa chọn thế gia khác thì ta và nhóm đại ca tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Tiêu Xước nhìn Tiêu Vô Cực, trên mặt không chút cảm xúc:

“Bán ta cho Thượng Quan thị chẳng lẽ không xem như bán vãi? Ta nói rồi, ta quan trọng hơn thứ kia nhiều, tương lai ta cũng sẽ tự mình đi Tiêu gia chứng minh điểm này, hơn nữa ngày đó sẽ không quá xa.”

Tiêu Vô Cực nhíu mày hỏi:

"Ngươi muốn chứng minh như thế nào?"

Tiêu Xước nở nụ cười tươi, rực rỡ như ánh mặt trời:

“Đương nhiên là hủy hy vọng tương lai của Tiêu gia các ngươi. Tiêu gia hủy tương lai của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ hủy tương lai của Tiêu gia, điều này rất hợp lý, đúng không nào?”

Không biết tại sao, nhìn Tiêu Xước lúc này, Tiêu Vô Cực cảm giác cực kỳ xa lạ, nữ nhân cười tươi như hoa ở trước mắt và tiểu muội Tiêu gia trong ấn tượng của hắn dường như là hai người khác nhau.

Nói xong câu đó Tiêu Xước liền đẩy Tiêu Vô Cực ra, bỏ đi thẳng. Tiêu Vô Cực thở dài một hơi, lắc đầu.