← Quay lại trang sách

Chương 1762 Chiến Phong Tử

Từ Xích Huyết Trảm Long Đao cũng phát ra tiếng rít, bị đánh cắm xuống dưới lôi đài, thân đao rung bần bật.

Binh khí mãi là binh khí, dù là Xích Huyết Trảm Long Đao được đúc ra vì khắc chế Nhân Hoàng Kiếm, khi đối diện Lục Địa Thần Tiên cảnh giới Chân Vũ cũng không chịu nổi một kích.

Xích Liệt Cách tức giận hỏi:

“Chiến Vô Nhị! Ngươi còn giữ uy tín không? Lúc trước ngươi đã đồng ý ta như thế nào? Bây giờ ngươi làm vậy là sao?”

Chiến Vô Nhị cười to bảo:

“Đừng nói nhiều, đánh trước nói tiếp!”

Dứt lời, Chiến Vô Nhị lắc người, tựa như mũi tên nhọn xé rách hư không, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng Xích Liệt Cách, bàn tay dựng thẳng như đao, nhát đao chém ra có uy thế mở trời.

Trong khoảnh khắc sen băng vỡ nát, chớp mắt bao phủ Chiến Vô Nhị vào trong.

Nhưng bàn tay đao của Chiến Vô Nhị thật sự là quá mức sắc bén, thế nhưng trực tiếp xé rách đoàn sương khói sen băng, Xích Liệt Cách chỉ một cái, u minh luân hồi, vãng sinh không ngớt, một tòa phật điện u ám từ sau lưng hắn dâng lên, rồi mới miễn cưỡng ngăn trở một đao kia của Chiến Vô Nhị.

Những người có mặt đều thay đổi sắc mặt, đối với Tiêu Vô Cực của Tiêu gia hay Không Ngộ của Thiếu Lâm Tự thì bọn họ từng thấy cường giả cảnh giới Chân Vũ ra tay rồi, đã gặp rất nhiều lần.

Nhưng thực lực của Chiến Vô Nhị mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ, trong vòng mấy chiêu đã buộc pháp tướng võ giả của cảnh giới Chân Vũ hiện ra.

Tô Tín cũng nhìn chăm chú vào Chiến Vô Nhị, hắn không ngạc nhiên về thực lực của Chiến Vô Nhị, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với võ đạo của Chiến Vô Nhị.

Tô Tín đã thấy nhiều trường hợp tu luyện bản thân thành binh khí, ví dụ như Huyền Chân trong Giang Kinh Đường ở Thiếu Lâm Tự chuyên tu bí pháp Kim Cương Tịnh Thể Lưu Ly Quyết của Thiếu Lâm Tự, tu luyện bản thân cực kỳ cứng rắn như lưu ly kim cương, giống như binh khí hình người vậy.

Đại Chu 'Đấu Nguyên Thiên Tôn' Triệu Võ Niên tuy rằng chủ tu không phải công pháp luyện thể nhưng cũng đi tuyến đường võ đạo cực hạn chiến đấu, một đấm một đá có thể diễn biến muôn vàn võ đạo.

Chiến Vô Nhị trước mắt thì đi tuyến đường khác, tu luyện thương pháp đến cực độ, cho nên trong tay tuy không có thương nhưng có thể diễn biến bản thân thành thương, hắn không có thương, bởi vì bản thân hắn là một cây trường thương đâm rách bầu trời.

Chiến Vô Nhị cũng tu luyện đao pháp đến cực độ, khi hắn thi triển ra thì diễn biến ra một lưỡi dao lớn mở trời.

Loại võ đạo này vô cùng kỳ dị, nhưng không thể phủ nhận, bàn về biến hóa thì phỏng chừng người giang hồ không ai có biến hóa nhiều như võ đạo kỳ dị của Chiến Vô Nhị.

Thiết Chiến ở bên cạnh trầm giọng nói:

"Nghe nói tu luyện công pháp bí truyền của mạch bọn họ ‘Bách Luyện Chiến Quyết’, luyện mãi thành thép, đồng dạng cũng có thể luyện hóa võ đạo của bản thân.”

“Chiến Vô Nhị dung hợp các loại võ đạo như thương pháp, đao pháp, kiếm pháp, tiên pháp vào Bách Luyện Chiến Quyết của chính mình, nghe nói tổng cộng có mười loại biến hóa, có đủ cương nhu, biến hóa vô cùng, cực kỳ khó chơi.”

Từ lúc biết người Kim Trướng Hãn Quốc đi thỉnh Chiến Vô Nhị rời núi, Đại Chu đương nhiên phải điều tra kỹ tư liệu của đối phương mới được.

Cho nên cho dù Chiến Vô Nhị đã bế quan nhiều năm nhưng Thiết Chiến vẫn thuộc tư liệu của Chiến Vô Nhị như lòng bàn tay.

Mà lúc này nhìn thấy Chiến Vô Nhị nổi điên, Mạc Qua cũng lạnh lùng hừ một tiếng, một chưởng vỗ ra, Thiên Lang khiếu nguyệt, thôn thiên phệ địa!

Vô tận lực lượng thiên địa đều bị Mạc Qua thu vào trong một chưởng này đập xuống chỗ Chiến Vô Nhị, hư không sụp xuống, dường như tận thế đến.

Chiến Vô Nhị cười to hai tiếng, một hộp sắt đen ngòm dài bảy thước xuất hiện trong tay hắn, mặt trên khắc đầy phù văn tà dị.

Tùy theo hộp sắt mở ra, bên trong thế nhưng có đủ kiểu đủ dạng binh khí ‘cỡ nhỏ’ như nhạn linh đao, bát diện kiếm, phương thiên họa kích, chiến phủ, tuy rằng thoạt trông cỡ nhỏ, nhưng những người có mặt đều nhìn ra hộp sắt này là báu vật có công năng túi giới tử, có thể trữ tồn binh khí.

"Thánh Đạo Chiến Hạp!"

Mạc Qua và Xích Liệt Cách thay đổi sắc mặt.

Chiến Vô Nhị thân là tộc nhân cuối cùng của họ Chiến thượng cổ, tự nhiên có thần binh, nhưng không phải binh khí nằm trong hộp chiến mà là Thánh Đạo Chiến Hạp đó.

Trong Thánh Đạo Chiến Hạp có thể nuôi dưỡng binh khí, nuôi dưỡng thiên binh bình thường lên cấp độ vô hạn đến gần thần binh, còn hợp với bản thân. Lúc Chiến Vô Nhị ở thời kỳ đỉnh phong thậm chí có thể khống chế tất cả binh khí trong Thánh Đạo Chiến Hạp, xưa kia mấy cường giả cùng nhau ra tay mới bị thương nặng Chiến Vô Nhị được, buộc hắn đi Bắc Cương dưỡng thương.

Chẳng qua trước mắt Kim Trướng Hãn Quốc không phải tìm Chiến Vô Nhị làm bạn luyện tập, không hiểu sao quay sang đánh nhau, khiến Mạc Qua và Xích Liệt Cách cảm giác cực kỳ đau đầu.

Xích Liệt Cách lớn tuổi hơn Chiến Vô Nhị nhiều, hắn biết sự khủng bố của Chiến Vô Nhị khi tay cầm Thánh Đạo Chiến Hạp, cho nên hắn cũng đành phải lớn tiếng nói:

“Chiến Vô Nhị! Rốt cuộc ngươi có muốn thứ đó hay không? Làm hỏng việc lớn của Kim Trướng Hãn Quốc thì ngươi vĩnh viễn đừng mơ lấy thứ kia vào tay!”

Vừa nghe lời này, chiến ý trong mắt Chiến Vô Nhị tán đi, lẩm bẩm:

“Đám mọi rợ thảo nguyên các ngươi đúng là chán, không lanh lẹ gì cả.”