Chương 1778 Thù riêng (2)
Nhưng nếu người đã đến thì bọn họ không thể ngăn cản, Đại Thế Chí Thượng Sư sai người thoải mái nghênh đón người đi vào.
Kim Cương Tự là một trong ba chùa Phật Môn, cũng đứng đầu tất cả tông môn Mật tông, nhưng xây dựng kiến trúc không quá lộng lẫy, tự toát ra cảm giác hùng vĩ, uy nghiêm trang trọng.
Sau khi đến Kim Cương Tự thì Hàn Giang Ly như phồng lên tự tin, cố ý vô tình đi ở trước mặt hai người Tô Tín, Bàng Nguyên Đức, chẳng qua hai người đều không nói gì thêm.
“Đại Thế Chí Thượng Sư, đã lâu không gặp, nhớ quá!”
Hàn Giang Ly cười to đi vào, ra vẻ quan hệ thân thiết với người của Mật tông.
Thật ra ngày xưa là người của Mật tông nịnh bợ Hàn Giang Ly, dù sao Mật tông muốn đứng vững gót chân trong Đại Chu thì rất cần võ giả của Đại Chu hỗ trợ.
Hàn Giang Ly biết điểm này nên không sợ, ngược lại thái độ thích thì để ý, không thì thôi với người Mật tông, nhưng hiện tại xem ra chuyện này đổi ngược vị trí.
Đại Thế Chí Thượng Sư cười chào lại:
"Hàn đại nhân, đã lâu không gặp, không biết chư vị từ xa mà đến có gì không?”
Đại Thế Chí Thượng Sư xem như một người nhân hậu.
Lần trước Đại Thế Chí Thượng Sư mời Hàn Giang Ly đến, kết quả làm Hàn Giang Ly mất hết thể diện trước mặt Tô Tín, khiến Đại Thế Chí Thượng Sư hơi áy náy không yên.
Cho nên hiện tại dù biết ý đồ đến của đám người Hàn Giang Ly, nhưng thái độ của Đại Thế Chí Thượng Sư đối với Hàn Giang Ly vẫn không tệ.
Còn về Tô Tín và Bàng Nguyên Đức, Đại Thế Chí Thượng Sư chỉ chào Bàng Nguyên Đức một tiếng, hoàn toàn phớt lờ Tô Tín.
Lần trước ở Hoan Hỉ Miếu, bọn họ nói ngọt nói nhạt thỉnh cầu Tô Tín bỏ qua Hoan Hỉ Miếu một lần, nhưng Tô Tín vẫn kiên quyết không tha, cứ muốn đuổi tận giết tuyệt Hoan Hỉ Miếu.
Lần này đến lượt Tô Tín nhà ngươi cầu Mật tông ta, Đại Thế Chí Thượng Sư mà hiền hòa với hắn mới là lạ.
Hàn Giang Ly quay đầu liếc qua Tô Tín, thế này mới nói:
"Là như vầy, Đại Chu ta đang trong phút nguy nan, cho nên muốn thỉnh phương trượng Kim Cương Tự Tác Nam Triệt đại sư ra tay giúp đỡ.”
“Đợi đến khi đánh bại Kim Trướng Hãn Quốc rồi, Đại Chu ta nhất định sẽ đối đãi với Mật tông như quốc giáo thật sự, mở rộng Mật tông trong phạm vi toàn Đại Chu, khiến Mật tông có thể chân chính đến trình độ sánh vai cùng Thiếu Lâm Tự!”
Đại Chu đưa ra điều kiện quả thực là rất có sức hấp dẫn, nếu là trước kia thì Đại Thế Chí Thượng Sư chắc chắn sẽ động lòng, nhưng hiện tại thì hắn không chút do dự trực tiếp lắc đầu.
"Xin lỗi, hiện tại phương trượng đang bế quan, hơn nữa là sinh tử quan không thể bị người quấy rầy, cho nên không phải chúng ta không muốn giúp Đại Chu, mà là thật sự không giúp được."
Đại Thế Chí Thượng Sư đã nói rất khéo, còn tìm một lý do từ chối, nhưng mấy người khác không dễ đuổi đi.
Một võ giả cảnh giới Dương Thần của Đại Uy Thiên Long Tự trực tiếp hừ lạnh nói:
“Lúc cần chúng ta thì chúng ta mới là quốc giáo của Đại Chu, khi không cần chúng ta thì trực tiếp bị đá sang một bên, chuyện tốt toàn bị Đại Chu các ngươi chiếm?”
“Còn Tô Tín kia nữa, lần trước trong Hoan Hỉ Miếu dường như Tô đại nhân rất uy phong mà? Toàn bộ Mật tông chúng ta cùng cầu tình Tô đại nhân, nhưng Tô đại nhân không thèm nể mặt chút nào, kết quả hiện tại ngươi còn không biết ngượng đến Mật tông ta? Ngươi có thể vượt cấp giết người mà? Tốt lắm, có Tô đại nhân ở, chắc hẳn Lục Địa Thần Tiên cảnh giới Chân Vũ chẳng là gì, cần gì đến Mật tông ta cầu viện?”
Vừa nghe lời này, Hàn Giang Ly lộ biểu cảm nửa cười nửa không, hắn quay đầu nói với Tô Tín:
“Tô đại nhân, ngươi cũng thấy thái độ của bên Mật tông rồi, việc lần trước ngươi gây ra khiến chư vị Mật tông rất giận.”
“Trước khi đến đây vương gia đã nói với ngươi, muốn ngươi đến trấn an chư vị Mật tông, hay là hôm nay ngươi hãy xin lỗi, chịu thua với chư vị Mật tông ngay tại đây? Chuyện lần trước coi như trôi qua, chư vị thấy sao?”
Lời này vừa nói ra, đám người Mật tông sửng sốt, Tô Tín tới nơi này thế nhưng là vì xin lỗi chịu thua bọn họ? Vậy xem ra quyết tâm của triều đình rất lớn, nhưng với tính cách của Tô Tín thật sự sẽ chịu thua hướng bọn họ sao? Đám người Đại Thế Chí Thượng Sư cùng nhìn Tô Tín.
Bàng Nguyên Đức chán ghét liếc qua Hàn Giang Ly, Đại Chu đang trong phút nguy nan, người này không lo giữ nước, lộ rõ thù riêng.
Dù Bàng Nguyên Đức không hiểu mấy thủ đoạn đàm phán, nhưng hắn biết dù Đại Chu bọn họ muốn cầu Mật tông hỗ trợ thì cũng nên liệt kê ra từng điều kiện.
Hàn Giang Ly này giỏi lắm, trực tiếp lộ ra lằn ranh giới hạn của Đại Chu, mà như hắn không phải người Đại Chu mà là người của Mật tông vậy.
Hơn nữa việc này còn chưa bàn hai câu, Hàn Giang Ly trực tiếp mở miệng khiến Tô Tín xin lỗi chịu thua, rõ rành rành là đang làm nhục Tô Tín.
Bàng Nguyên Đức nhìn gai mắt, nhưng hắn dù gì là người trong quân đội, đang ở Mật tông, cho nên hắn nghĩ trước nghĩ sau, không biết rốt cuộc có nên ra mặt giúp đỡ hay không.
Nhưng lúc này Tô Tín cười khẽ một tiếng nói:
“Hàn Giang Ly, lần trước ta khiến ngươi mất mặt là thù riêng, bây giờ ngươi đặt thù riêng lên quốc nạn, ngươi có rắp tâm gì?"