← Quay lại trang sách

Chương 1790 Cuộc tranh giành minh chủ (2)

Tô Tín thản nhiên nói:

"Đương nhiên là lấy triều đình cầm đầu, Tô Tín ta đại biểu triều đình thành lập liên minh, chẳng lẽ còn phải nhường minh chủ này cho người khác làm sao?”

Tuy đám người ở đây đều biết Tô Tín có dã tâm với vị trí minh chủ, nhưng ai cũng không ngờ rằng hắn sẽ nói thẳng ra.

Trầm Vô Danh tức giận cười gằn:

“Khẩu vị của Tô đại nhân thật lớn, triều đình tính hợp nhất chúng ta sao?”

Tô Tín nhướng nhướng mày nói:

"Thẩm Thiên Vương, ta chưa từng nói về hợp nhất gì cả, liên minh chỉ là loại tạm thời, chờ khi Kim Trướng Hãn Quốc bị trục xuất ra Trung Nguyên thì liên minh này tự nhiên cũng sẽ giải tán."

Hàn Thiên Sơn cười quái dị một tiếng nói:

"Nếu đã là một liên minh tạm thời thì dựa vào cái gì là Tô đại nhân ngươi làm minh chủ? Đổi thành mấy người khác không được sao?"

Tô Tín nhìn Hàn Thiên Sơn, lạnh nhạt nói:

“Đương nhiên có thể đổi thành người khác, nhưng lực lượng đánh lui Kim Trướng Hãn Quốc trong Trung Nguyên phải từ Đại Chu ta xung phong, hiện giờ cường giả cảnh giới Chân Vũ của Kim Trướng Hãn Quốc Đại hãn Mạc Qua ở Trung Nguyên, chỉ có Đại Chu ta có thể thỉnh ra Mật tông 'Bảo Tướng Như Lai' Tác Nam Triệt ra tay mới có thể địch lại Mạc Qua.”

“Trong toàn bộ liên minh, Đại Chu ta làm việc nhiều nhất, tự nhiên cũng ra sức lớn nhất. Hàn đường chủ làm minh chủ cũng được, nhưng lúc đối kháng Kim Trướng Hãn Quốc nhất định phải từ Bích Huyết Thanh Sơn Đường ngươi xung phong, ngươi dám nhận vị trí minh chủ này không?”

Sắc mặt của Hàn Thiên Sơn trở nên rất khó xem, hắn đương nhiên không dám nhận, với chút lực lượng của Bích Huyết Thanh Sơn Đường nếu bỏ vào quốc chiến thì không đủ nhét kẽ răng.

Đến lúc đó dù hắn thật sự làm minh chủ, kết quả Bích Huyết Thanh Sơn Đường bị thương nguyên khí nặng, vậy thì hắn muốn thanh danh này có tác dụng gì?

Niên bang Kim Cửu Nguyệt ở một bên nói:

“Không thể nói vậy được, tuy triều đình xung phong, nhưng Thiên Hạ Thất Bang ta cũng sẽ mang đến tác dụng có tính quyết định, nếu không thì Tô đại nhân ngươi còn đến tìm chúng ta làm gì? Cho nên vị trí minh chủ này còn cần thận trọng một ít."

Tô Tín lạnh lùng cười nói:

“Ta vẫn giữ câu cũ, ai muốn vị trí minh chủ thì người đó đi xung phong, hôm nay nếu như ai dám nói câu nói này, ta lập tức ủng hộ kẻ đó làm minh chủ.”

Những người có mặt trừ Nhậm Bình Sinh vẫn luôn không quan tâm những chuyện này, Địch Kinh Phi luôn mặt không cảm xúc, mấy người khác đều cau mày, thái độ của Tô Tín cứng rắn vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Trong khi không khí giằng co, một người bỗng nhiên đi vào phòng nghị sự, nói:

“Tô đại nhân, lúc trước vương gia chỉ kêu ngươi thành lập liên minh, cố gắng nhanh chóng đối phó Kim Trướng Hãn Quốc, kết quả bây giờ ngươi chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, như vậy e rằng không tốt lắm?”

Người đi vào đúng là Hàn Giang Ly, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên tâm trạng không tốt lắm.

Về chuyện thành lập liên minh, đúng là Cơ Huyền Viễn nói muốn lấy Tô Tín cầm đầu, nhưng vấn đề là Hàn Giang Ly dù gì là võ giả cảnh giới Dương Thần của Đại Chu, kết quả sau khi đến Giang Hoài Đạo thì bị Tô Tín coi như vô hình, mọi thứ do hắn quyết định, người của Lục Phiến Môn Giang Hoài Đạo cũng coi Hàn Giang Ly như không khí, tuy rằng trong ngày thường vô cùng tôn kính Hàn Giang Ly nhưng không nghe theo sai khiến, vô luận sự tình gì đều phải bẩm báo cho Tô Tín trước.

Tất cả điều này đều khiến Hàn Giang Ly rất tức giận, mãi đến hôm nay đám người Tô Tín chuẩn bị nghị sự thương lượng vị trí minh chủ Hàn Giang Ly mới nhận được tin tức, cho nên hắn hùng hổ tiến đến.

Hàn Giang Ly không ham danh vọng đến từ vị trí minh chủ, nhưng Tô Tín coi thường hắn đến mức này khiến Hàn Giang Ly rất khó chịu.

Đám người Trầm Vô Danh thấy cảnh này thì lộ ra ý cười.

Lúc trước thái độ của Tô Tín vô cùng cứng rắn, bọn họ thầm rối rắm, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nhường vị trí minh chủ cho Tô Tín thì bọn họ không cam lòng chút nào, bọn họ cũng thật lòng muốn tổ thành liên minh đối phó Kim Trướng Hãn Quốc, dù sao trước loại tình huống này, đối với bọn họ thì Kim Trướng Hãn Quốc là một mối uy hiếp to lớn.

Đang lúc giằng co, Hàn Giang Ly bỗng nhiên xuất hiện nói ra lời như thế, quả thực là trợ công như thần.

Thì ra triều đình các ngươi nóng ruột nóng gan, kết quả Tô Tín nhà ngươi ở đây cứng rắn uy bức bọn họ, muốn làm minh chủ gì đó.

Nếu không phải lúc trước thái độ của Tô Tín thật sự là quá mức cương quyết và tự tin thì bọn họ đã bị Tô Tín lừa.

Trầm Vô Danh đứng lên, cười to bảo:

"Ha ha ha! Tô đại nhân, nếu nội bộ triều đình các ngươi còn chưa làm rõ sự tình thì bàn việc liên minh làm gì?”

“Dù sao chúng ta không sốt ruột, chờ khi nào Tô đại nhân các ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi hãy bàn với chúng ta.”

Trầm Vô Danh nói rồi xoay người bước đi, Hàn Thiên Sơn của Bích Huyết Thanh Sơn Đường cũng vậy.

Từ miệng của Hàn Giang Ly, bọn họ đã biết triều đình tuyệt đối sốt ruột còn hơn bọn họ.

Như thế này là vừa lúc, dù sao bọn họ chưa chính thức khai chiến với Kim Trướng Hãn Quốc, đã vậy thì cứ kéo dài, xem ai chịu đựng giỏi hơn!

Giằng co đến cuối cùng, Tô Tín buộc phải giao vị trí minh chủ ra, dù sao trước mắt người sốt ruột không phải bọn họ mà là Đại Chu.