← Quay lại trang sách

Chương 1789 Cuộc tranh giành minh chủ

Từ nhỏ, người trên giang hồ luôn so sánh hắn với ca ca Địch Kinh Phi, chỉ tiếc hai người này một là rồng, một là sâu, căn bản không thể nào so sánh.

Nhưng Địch Kinh Phi vẫn muốn để lại Tranh Kiếm Minh cho Địch Vân Phi, điều này khiến một số người trong Tranh Kiếm Minh bất mãn.

Tranh Kiếm Minh dù gì là từ đa số tông môn trong toàn bộ Dự Nam Đạo lập thành liên minh, giống như tổng minh Tam Giang Thủy Lộ của Giang Hoài Đạo.

Chẳng qua Tranh Kiếm Minh bởi vì có cường giả như Địch Kinh Phi cho nên lực ngưng tụ rất mạnh, đám trưởng lão trong Tranh Kiếm Minh chỉ có chút quyền kiến nghị cơ bản, nhưng trên thực tế toàn bộ Tranh Kiếm Minh chỉ nghe lời của Địch Kinh Phi.

Nhưng dù Địch Kinh Phi cứng rắn đến đâu thì Địch Vân Phi là phế vật, đám người Tranh Kiếm Minh sẽ không ngồi xem Địch Kinh Phi giao tương lai của Tranh Kiếm Minh vào tay một phế vật.

Vì vậy, sau khi Địch Kinh Phi cương quyết nâng Địch Vân Phi lên ngôi, Địch Vân Phi bị đám cáo già trong bang từ ngoài sáng đến trong tối hố thảm, với tâm cơ thủ đoạn của hắn hoàn toàn không chơi lại đối phương, chẳng những không thể đè ép đối phương, ngược lại mệt đến kiệt quệ, còn chậm trễ tu vi của chính mình.

Địch Kinh Phi thấy cảnh này cũng rất bất đắc dĩ, hắn không thể nào giết hết người trong Tranh Kiếm Minh phản đối rồi nâng Địch Vân Phi lên ngôi, làm như vậy phỏng chừng Tranh Kiếm Minh bị hủy, vậy thì thứ hắn để lại cho đệ đệ của mình không phải Tranh Kiếm Minh mà là mớ bòng bong.

Cho nên về sau Địch Kinh Phi không tiếp tục yêu cầu Địch Vân Phi ở lại Tranh Kiếm Minh, mà là mang hắn theo bên mình, định bồi dưỡng võ đạo của hắn, tranh thủ khiến Địch Vân Phi thăng cấp đến cảnh giới Dương Thần, dùng sức mạnh đè người.

Trong đại sảnh nơi đây, không ai chú ý thân phận và tâm tư của Địch Vân Phi, khi nào hắn còn đi theo bên cạnh Địch Kinh Phi thì vĩnh viễn là người vô hình.

Địch Kinh Phi dời ánh mắt khỏi người Hàn Thiên Sơn, khiến Hàn Thiên Sơn thở phào một hơi.

Địch Kinh Phi lấy một thứ ra khỏi túi giới tử, đó là một cái đầu người, một cái đầu rõ ràng thuộc về võ giả Kim Trướng Hãn Quốc!

Địch Kinh Phi thản nhiên nói:

“Trên đường đi đúng dịp dụng phải Mông Lôi Ca của Kinh Cức bộ trong thảo nguyên bát bộ, ta tiện thể giết luôn, mang tới đây làm kê chân.”

Những người có mặt đều hút ngụm khí lạnh, Mông Lôi Ca của Kinh Cức bộ là cường giả cảnh giới Dương Thần duy nhất của Kinh Cức bộ, không ngờ bị Địch Kinh Phi ‘tiện thể’ giết thoải mái như giết gà.

Địch Kinh Phi ra sân có thể nói là bá khí cực kỳ, đường đường là một cường giả cảnh giới Dương Thần của Kim Trướng Hãn Quốc cứ như vậy 'tiện thể' bị hắn chém giết, cũng vì vậy nên mới tới chậm một lúc, có thể tưởng tượng hắn mất bao lâu giết võ giả cảnh giới Dương Thần của Kim Trướng Hãn Quốc này.

Những người có mặt tràn ngập kiêng kỵ nhìn về phía Địch Kinh Phi, nếu bọn họ thật sự đi tranh vị trí minh chủ, e rằng Địch Kinh Phi là kẻ địch nặng ký.

Tô Tín sâu thẳm nhìn Địch Kinh Phi, chờ hắn ngồi vào chỗ, Tô Tín thế này mới cất cao giọng nói:

"Chư vị, ta mời mọi người đến với mục đích gì thì hẳn là chư vị đã biết từ phong thư.”

“Trước mắt Kim Trướng Hãn Quốc tàn phá Trung Nguyên, tất nhiên sẽ tổn hại ích lợi của chư vị, khi đó chư vị chỉ có hai lựa chọn, một là vùng lên phản kích, hai là rút lại lực lượng.”

“Nhưng nếu hôm nay mọi người đều xuất hiện ở nơi này, ta nghĩ thái độ của chư vị đối với chuyện này như thế nào hẳn là rất rõ ràng."

Co cụm lực lượng phòng ngự ngược lại rất đơn giản, Kim Trướng Hãn Quốc định chinh phục Trung Nguyên, chân chính xây dựng một Trung Nguyên vương triều, mà không phải đi đấu cứng với võ lâm Trung Nguyên, cho nên những đại phái không hành động, nếu Thiên Hạ Thất Bang co cụm lực lượng chủ động lùi về thì Kim Trướng Hãn Quốc cũng sẽ không động vào bọn họ.

Nhưng vấn đề là Thiên Hạ Thất Bang đều là xuất thân từ lùm cỏ, không giống như Tạo Hóa Đạo Môn, Thiếu Lâm Tự truyền thừa lâu xa, cho dù chỉ còn lại một sơn môn cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

Lực lượng của Thiên Hạ Thất Bang đa số tản ra bên ngoài, trên cơ bản đều ở địa phương, cho nên chỉ cần Kim Trướng Hãn Quốc tiến công Trung Nguyên thì chắc chắn sẽ có chút xung đột với thế lực dưới danh nghĩa của bọn họ, sẽ động chạm ích lợi của họ.

Niên bang càng là như vậy, bọn họ mở cửa hàng quá lớn, xác suất phát sinh xung đột với Kim Trướng Hãn Quốc rất lớn, bọn họ thậm chí từng vài lần phát sinh xung đột với Kim Trướng Hãn Quốc, chẳng qua bọn họ từ bỏ.

Thấy bên dưới không có người nói chuyện, Tô Tín bèn nói tiếp:

"Nếu ích lợi của chư vị ở đây đều bị Kim Trướng Hãn Quốc uy hiếp, vậy chúng ta nên liên hợp cùng nhau chống cự Kim Trướng Hãn Quốc, dùng thời gian ngắn nhất trục xuất đối phương ra Trung Nguyên!”

Trầm Vô Danh lúc này bỗng nhiên nói:

"Tô đại nhân chậm đã, chuyện liên minh khoan sốt ruột, bây giờ phải chăng chúng ta nên chọn ra ai là minh chủ của liên minh này? Hơn nữa lấy phái nào cầm đầu?”

Những người có mặt cùng nhìn về phía Tô Tín, so với trục xuất Kim Trướng Hãn Quốc ra Trung Nguyên thì bọn họ hiển nhiên càng quan tâm việc thứ hai hơn, trừ Anh Hùng Hội ra.