Chương 1796 Thiếu kiên nhẫn
Lần trước Tô Tín hấp thu máu của Hoan Hỉ giáo Vu Chi Kỳ cũng mất một năm bế quan mới hoàn toàn loại bỏ tác dụng phụ, hiện tại Tô Tín không có nhiều thời gian bế quan, hắn đành ép ra nhiều khí huyết, tiện thể bài trừ tạp chất trong đó luôn.
Hiệu quả làm như vậy kém hơn cẩn thận luyện hóa khí huyết nhiều, ít nhất thiếu một phần ba lực lượng so với luyện hóa khí huyết.
Sau khi giết Hàn Giang Ly, Tô Tín ẩn nấp thân hình, trở về Giang Hoài Đạo.
Cùng lúc đó, đám người Trầm Vô Danh nhận được tin thế lực nhà mình hoặc là thế lực dựa vào họ bị người của Kim Trướng Hãn Quốc ra tay tổn hại nặng thậm chí là tiêu diệt, điều này khiến đám người Trầm Vô Danh tức giận vỗ bàn.
Lúc trước bọn họ muốn câu giờ với Tô Tín là vì họ có tự tin, cho rằng Kim Trướng Hãn Quốc sẽ không xuống tay với họ nhanh như vậy, bởi vì bọn họ cũng biết tin Kim Trướng Hãn Quốc lần này mưu đồ rất lớn, muốn nhập chủ Trung Nguyên cho nên kiềm chế không có đốt nhà giết người cướp của.
Nhưng hiển nhiên người Kim Trướng Hãn Quốc không nghe theo mệnh lệnh của Đại hãn mình, đã động chạm đến ích lợi của đám người Trầm Vô Danh.
Đám người Trầm Vô Danh không phải ngớ ngẩn, bọn họ đương nhiên biết như vậy thì hậu quả là cái gì.
Đám người Kim Trướng Hãn Quốc sau khi được đến chỗ tốt sẽ không chịu để yên, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, đám người Trầm Vô Danh không thể lùi bước mãi được.
Cho nên hiện tại sốt ruột không phải Tô Tín mà là nhóm Trầm Vô Danh.
Sự tình mới phát sinh ngày thứ hai đã có người không kiềm được chủ động đi tìm Tô Tín, người đến là bang chủ Niên bang, Đoạn Long Thủ Kim Cửu Nguyệt.
Niên bang có cửa hàng lớn nhất, cho nên Tô Tín lén sai khiến, đám võ giả Kim Trướng Hãn Quốc đã gia nhập Thiên Tru Minh không còn cố kỵ, tùy ý giết chóc hại Niên bang chịu tổn thất lớn nhất.
Cho nên lần này Kim Cửu Nguyệt thật sự không kiềm được, chủ động đến tìm Tô Tín bàn chuyện thành lập liên minh.
Kim Cửu Nguyệt vừa vào cửa đã nói thẳng:
“Tô đại nhân, có biết chuyện Kim Trướng Hãn Quốc không trói buộc được thuộc hạ, càn rỡ giết chóc trong võ lâm Trung Nguyên không?”
Vẻ mặt Tô Tín bình thản rót một ly trà cho Kim Cửu Nguyệt, nói:
"Đương nhiên biết."
Kim Cửu Nguyệt vội nói:
“Vậy Tô đại nhân còn chờ cái gì? Trực tiếp triệu tập người khác trong Thiên Hạ Thất Bang nghị sự, cố gắng nhanh chóng tổ thành liên minh chống cự Kim Trướng Hãn Quốc!"
Tô Tín uống một ngụm trà, liếc qua Kim Cửu Nguyệt:
“Kim bang chủ, lúc trước là các ngươi muốn kéo dài thời gian, bây giờ các ngươi sốt ruột rồi?”
Kim Cửu Nguyệt vờ như không nghe hiểu mỉa mai trong câu nói của Tô Tín, hắn lập tức nói:
“Ta không kéo dài chuyện liên minh, nếu bây giờ Tô đại nhân triệu tập bang phái khác nghị sự, ta là người đầu tiên đồng ý liên minh."
Kim Cửu Nguyệt thật sự sốt ruột, nếu không thì hắn đã không dễ dàng nhả ra như vậy.
Thậm chí nếu Kim Cửu Nguyệt có thân phận và thực lực như Tô Tín thì đã lập tức triệu tập Thiên Hạ Thất Bang nghị sự.
Nhưng Tô Tín vẫn lắc đầu, nói:
“Vẫn không được."
"Tại sao không được?"
Tô Tín thản nhiên nói:
"Triệu tập mấy người khác nghị sự thì có ích lợi gì? Không đề cử ra một minh chủ thì ai thống soái toàn cục?"
Kim Cửu Nguyệt vội nói:
“Tạm không cần minh chủ, mọi người ra tay với trạng thái liên minh!”
Tô Tín lắc đầu nói:
"Tuyệt đối không được, Thiên Hạ Thất Bang có mấy vạn bang chúng có sức đánh một trận, những tiểu tông môn có sức chiến đấu từ cảnh giới Hậu Thiên trở lên cũng hơn mười vạn, nhiều người như vậy không có một minh chủ thống lĩnh thì sẽ xảy ra sai lầm. Dù có thể mặc kệ đám người giang hồ, nhưng ta phải chịu trách nhiệm với quân đội triều đình ta.”
Kim Cửu Nguyệt híp mắt, Tô Tín vẫn còn muốn vị trí minh chủ?
Kim Cửu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tô đại nhân, ngươi đặt nặng vị trí minh chủ đến thế sao? Phải biết rằng hiện tại bị tổn hại cũng có người của triều đình ngươi!”
Tô Tín đương nhiên nói:
"Ta đương nhiên biết, Hoàng Thất Cung Phụng Hàn Giang Ly cảnh giới Dương Thần của Đại Chu ta chết trong tay võ giả Kim Trướng Hãn Quốc, quân đội Đại Chu ở địa phương Giang Hoài Đạo cũng bị đánh gục, tổn thất thảm trọng."
Kim Cửu Nguyệt câm nín, ngươi biết Đại Chu của ngươi chịu tổn thất lớn như vậy mà còn ở đây câu giờ, chỉ vì vị trí minh chủ? Hiện tại Kim Cửu Nguyệt không hiểu ý tưởng của Tô Tín là thế nào.
“Nếu đã vậy thì tại sao Tô đại nhân còn muốn lãng phí thời gian ở đây? Chẳng lẽ ngươi không sợ kéo dài càng lâu thì lực lượng triều đình bị tổn thất càng lớn sao?"
Đáy mắt Tô Tín vụt qua một chút vẻ đùa cợt nói:
"Sợ? Đâu phải lực lượng của ta bị tổn thất, tại sao ta phải sợ?”
“Kim bang chủ, ta là ta, triều đình là triều đình, ta vì triều đình mà dốc hết tâm huyết đánh lui Kim Trướng Hãn Quốc, tự nhiên nên lấy được một ít chỗ tốt, đúng không?”
Nghe Tô Tín nói như vậy, Kim Cửu Nguyệt cảm thấy người lạnh lẽo, hắn đã hiểu ý của Tô Tín, thậm chí ngay cả bản thân hắn đều xem nhẹ điểm này.
Tô Tín có thể đại biểu triều đình, nhưng triều đình cũng không cách nào đại biểu Tô Tín.