← Quay lại trang sách

Chương 1797 Thiếu kiên nhẫn (2)

Tuy Tô Tín là người của triều đình, nhưng sự thực thì cũng có ích lợi của riêng mình, hiện giờ lực lượng của Tô Tín ở Tây Bắc Đạo, Kim Trướng Hãn Quốc đã không thể nào đi tiến công nơi đó, dù vùng đất Trung Nguyên bị tổn thất một ít lực lượng, chỉ cần lòng dạ Tô Tín cứng rắn, những lực lượng bị mất mát đó liên quan gì tới hắn?

Còn về lòng dạ của Tô Tín có đủ cứng hay không thì đương nhiên là có, dù sao có tiền lệ rồi, bên Đại Chu chết một võ giả cảnh giới Dương Thần, nguyên quân đội một đạo bị đánh gục mà Tô Tín không có chút phản ứng, có thể tưởng tượng hắn rốt cuộc là thái độ gì.

Tô Tín thản nhiên nhìn Kim Cửu Nguyệt, hắn muốn hiệu quả như vậy.

Đôi khi ngươi bày ra tư thái hờ hững, đối phương ngược lại sẽ càng thêm sốt ruột.

Đương nhiên sự thực cũng giống như vậy, Kim Cửu Nguyệt suy sụp phát hiện chính mình không giằng co thắng Tô Tín nổi.

Tô Tín có thể cứng rắn lòng dạ bỏ mặc lực lượng của triều đình, nhưng Kim Cửu Nguyệt không thể bỏ mặc Niên bang mà chính mình dốc sức làm ra.

Lúc này Tô Tín bỗng nhiên nói tiếp:

"Kim bang chủ, thật ra có khi lui về phía sau một bước cũng không tệ, hiện tại Niên bang được gọi là đại bang đệ nhất thiên hạ, nhưng trên thực tế các ngươi cũng chỉ nhờ vào đông người, chắc các ngươi đều biết điểm này.”

“Dù giao vị trí minh chủ vào tay các ngươi cũng chỉ là khoai lang phỏng tay, ăn ngon nhưng khó nuốt, nói câu không lọt tai, thực lực của Niên bang các ngươi hiện tại chưa xứng vị trí đứng đầu bảy bang.”

“Nếu các ngươi có thể thông qua thực lực tuyệt đối đoạt được vị trí này thì dễ nói, nhưng thông qua danh vọng trở thành minh chủ cướp lấy vị trí đứng đầu bảy bang, sợ rằng có danh mà không thực.”

“Khi đó Thất Hùng Hội sẽ cam lòng sao? Tranh Kiếm Minh sẽ đồng ý sao? Đến lúc đó không biết có ngồi vững trên vị trí này hay không?”

“Thuở Cầm Kiếm ngũ phái cứng rắn nhất, Kiếm Thần Sơn, Danh Kiếm Sơn Trang, Dịch Kiếm môn đều có thực lực đứng đầu Cầm Kiếm ngũ phái, nhưng ba phái này không có một người giở trò, Dịch Kiếm môn dựa vào thực lực của mình đi lên vị trí đứng đầu Cầm Kiếm ngũ phái, ngươi có từng thấy Danh Kiếm Sơn Trang và Kiếm Thần Sơn đi khiêu khích?”

“Dù sau này Danh Kiếm Sơn Trang trở thành đứng đầu Cầm Kiếm ngũ phái thì cũng chờ Kiếm Thần Sơn suy nhược, Dịch Kiếm môn bị thương nguyên khí nặng mới dám hành động.”

“Niên bang bây giờ cũng giống như vậy, Kim bang chủ, cẩn thận một ít luôn không sai."

Kim Cửu Nguyệt im lặng nghe, hắn đương nhiên không hoàn toàn tin vào lời của Tô Tín, thậm chí nếu hắn có cơ hội lên vị trí đứng đầu Thiên Hạ Thất Bang thì dù biết có phiêu lưu hắn vẫn sẽ làm.

Chẳng qua là hiện tại cơ hội này rất xa vời, hắn đã sắp không chống đỡ được, cho nên trước mắt phải cố gắng nhanh chóng giải quyết Kim Trướng Hãn Quốc là hơn.

Kim Cửu Nguyệt nói thẳng với Tô Tín:

"Tại hạ nguyện ý ủng hộ Tô đại nhân ngươi trở thành minh chủ, chỉ hy vọng đến lúc đó Tô đại nhân có thể giữ lời hứa, cố gắng nhanh chóng triệu tập Thiên Hạ Thất Bang khác tổ thành liên minh, chống lại Kim Trướng Hãn Quốc.”

Sau khi nói xong, Kim Cửu Nguyệt trực tiếp xoay người rời đi, Tô Tín lộ nụ cười lạnh lùng.

Không đến đường cùng thì có một số người sẽ không thỏa hiệp, Kim Cửu Nguyệt xem như người thông minh, ít nhất hắn biết khi nào nên lòng tham, khi nào không nên tham lam.

Bây giờ Kim Cửu Nguyệt đã đưa ra hứa hẹn, khiến Tô Tín nhìn thấy cái nhìn của Thiên Hạ Thất Bang đối với chuyện này, vậy Tô Tín không cần ở đây bị động chờ chờ đợi, hắn không muốn giằng co như vậy, nên chủ động ra tay rồi.

Chờ ban đêm buông xuống, Tô Tín đi vào phòng sắp xếp cho Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng.

Nhìn thấy Tô Tín tiến đến, đáy mắt Lưu Thiên Phóng lóe tia kinh ngạc, sau đó cười hỏi:

"Không biết Tô đại nhân đến đây là vì chuyện gì?"

Tô Tín không nói nhảm nhiều, hắn trực tiếp bảo:

“Trước đó bang chủ Niên bang Kim Cửu Nguyệt đã tìm ta, đồng ý đề cử ta làm minh chủ của liên minh này, hiện tại ta cũng muốn nghe ý kiến của Lưu lâu chủ.”

Lưu Thiên Phóng híp mắt, hắn cũng không ngờ Kim Cửu Nguyệt thiếu kiên nhẫn như vậy, cúi đầu mau đến thế.

Lưu Thiên Phóng cười giả lả nói:

“Ta thì có ý kiến gì? mấy người khác đều đề cử Tô đại nhân làm minh chủ thì ta tự nhiên là sẽ không phản đối.”

Vẻ mặt Tô Tín nửa cười nửa không nhìn Lưu Thiên Phóng, trong Thiên Hạ Thất Bang, chỉ có Lưu Thiên Phóng là khôn ngoan nhất, hơn nữa Kim Ngọc Lâu không đắc tội ai trong Thiên Hạ Thất Bang, là thế lực trung lập tuyệt đối.

Nhưng Lưu Thiên Phóng muốn đi theo số đông cũng không được, có Tô Tín ở, hôm nay hắn phải cho Tô Tín một kết quả mới được.

Lưu Thiên Phóng làm người rất khôn khéo, Tô Tín muốn Lưu Thiên Phóng cho một hứa hẹn, nhưng trước khi có kết quả cuối cùng, Lưu Thiên Phóng sẽ chỉ vờ vịt lảng tránh.

Thật ra Lưu Thiên Phóng từng mơ ước vị trí minh chủ, nhưng hắn tự biết thân biết phận, ngẫm nghĩ kỹ liền tự biết vị trí minh chủ sẽ không đến lượt hắn ngồi.

Bàn về thực lực, Lưu Thiên Phóng không tính mạnh nhưng cũng không yếu, nhưng hắn tuyệt đối không có thực lực sáng mắt như Địch Kinh Phi và Tô Tín.