Chương 1811 Đại chiến sắp nổi lên (2)
“Huống hồ sự tình cũng không thể tất cả đều trách bọn họ, bọn họ tốn công tốn sức đánh vào Trung Nguyên, kết quả không cướp được gì, đặt ở trên người của ai đều sẽ không cam tâm, lần này bọn họ cũng giết đỏ mắt, trừ người của Thiên Lang bộ ta ghi nhớ lời dặn của Đại hãn, những người khác đều ra tay."
Mạc Qua sắc mặt vẫn âm trầm, hắn cũng biết Ngột Cốt Lợi nói có đạo lý, nhưng sự tình tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, đây là vấn đề từ thể chế của Kim Trướng Hãn Quốc, căn bản không thể sửa chữa.
Kim Trướng Hãn Quốc mang tiếng là một nước nhưng trên thực tế mang tính chất liên minh, thảo nguyên bát bộ đều có ích lợi của riêng mình, lúc tiến công Trung Nguyên, bọn họ cướp đoạt thứ gì đều giữ lại cho chính mình, chứ không giống Đại Chu nộp hết thứ lấy được rồi phân phối dựa theo chức vị và công lao.
Cho nên mấy người khác giết đỏ mắt, sau đó nổi lòng tham muốn ra tay với Thiên Hạ Thất Bang là chuyện bình thường, người của Thiên Lang bộ có thể không tham dự, nếu bọn họ muốn ngăn cản vậy thì sẽ bị mấy người khác cho rằng người Thiên Lang bộ muốn ăn mảnh, đây chính là tối kỵ.
Đúng là bởi vì băn khoăn điểm này nên Ngột Cốt Lợi không báo sự tình cho Mạc Qua, sợ Mạc Qua dưới cơn nóng giận trừng phạt bọn họ, khiến Kim Trướng Hãn Quốc lục đục nội bộ.
Mạc Qua suy nghĩ rõ ràng điểm này nên không nói gì thêm, nếu sự tình đã phát sinh thì hối hận cũng vô dụng, huống hồ trong tình huống hiện tại, bọn họ không thể xử phạt kẻ đầu têu, trước mắt bọn họ nên suy nghĩ làm sao giải quyết người bên Đại Chu.
Mạc Qua không thèm suy nghĩ, trực tiếp vung tay lên nói:
"Bọn họ muốn dồn Kim Trướng Hãn Quốc ta đến đường cùng chứ gì? Tốt thôi, trực tiếp co cụm lực lượng, cứng đấu cứng một trận với Đại Chu và Thiên Hạ Thất Bang, hoàn toàn phá hủy lực lượng của bọn họ!”
Ngột Cốt Lợi bị hù sợ giật nảy mình, hắn vội vàng nói:
"Đại hãn, dù co cụm lại sức mạnh thì thực lực của chúng ta cũng không bằng Đại Chu cộng thêm Thiên Hạ Thất Bang hợp sức.”
“Huống chi chúng ta khó khăn lắm mới chiếm cứ những khu vực này, thậm chí bước đầu thành lập trật tự ở địa phương, chẳng lẽ cứ như vậy chắp tay nhường ra?”
Mạc Qua thản nhiên nói:
“Người bên Đông Tấn giở thủ đoạn nhỏ, bọn họ chỉ đánh gục thủ quân Đại Chu ở Đông Tấn, nhưng không có đánh chết, Đại Chu sắp xếp lực lượng trong Đông Tấn không bị tổn thất bao nhiêu, giờ Đại Chu phái một người lại đây đã thu phục toàn bộ lực lượng này.”
“Nếu lần này chúng ta không giải quyết triệt để bọn chúng thì về sau sẽ càng nhiều phiền phức.”
“Còn có Thiên Hạ Thất Bang cũng giống như vậy, nếu bọn họ lựa chọn liên hợp với Đại Chu mà chúng ta không xử lý hết, sau này rắc rối càng tăng nhiều.”
“Còn về những địa bàn chúng ta đã chiếm cứ thì không sao cả, bây giờ mất đi, về sau chúng ta đều sẽ tìm về chúng nó, cần đưa mắt ra xa hơn.”
Ngột Cốt Lợi gật đầu, nếu Đại hãn đã sai khiến thì hắn cứ làm theo là được.
Kết quả là Kim Trướng Hãn Quốc bắt đầu co cụm lực lượng, rút về vùng biên giới Đông Tấn, chuẩn bị tại đây một hơi giải quyết lực lượng Đại Chu và Thiên Hạ Thất Bang.
Kim Trướng Hãn Quốc rất tự tin, bởi vì bọn họ không biết nhóm Tô Tín đã mời Tác Nam Triệt ra, tu vi cảnh giới Chân Vũ của Mạc Qua hoàn toàn có thể ngạo thế, không người địch nổi.
Đồng dạng, bên Đại Chu cũng siêu tự tin, bởi vì Tô Tín đã nói cho đám người Trầm Vô Danh biết tin Tác Nam Triệt đã được bọn họ mời ra, chẳng qua dặn bọn họ đừng lộ ra ngoài.
Tình huống thật sự thì chỉ có Tô Tín và Bàng Nguyên Đức biết, tuy Tác Nam Triệt đồng ý ra tay, nhưng hắn không nói rõ ra tay lúc nào, thậm chí đến hiện tại cũng không xuất hiện.
Cho nên cuối cùng Mật tông có khi nào cho mọi người leo cây hay không thì chẳng ai rõ.
Vùng biên giới Đông Tấn không có Kim Trướng Hãn Quốc nào, mà là một mảnh đồng bằng rộng lớn làm nơi giảm xóc giữa Đông Tấn và Đại Chu.
Người Thiên Hạ Thất Bang canh giữ ở đây vì hoàn toàn chặn đường Kim Trướng Hãn Quốc, để không thể ra khỏi Trung Nguyên. Mạc Qua chọn nơi quyết chiến ở đây lại là vì phá hỏng căn cơ vùng đất Trung Nguyên.
Đúng vậy, người bên Đại Chu không lo lắng đất Trung Nguyên bị phá hoại, ngược lại đám xâm lăng Kim Trướng Hãn Quốc lo giùm họ, trông hơi buồn cười.
Trên thực tế thật sự đúng là như vậy, bởi vì ở trong lòng đám người Kim Trướng Hãn Quốc thì vùng đất Trung Nguyên đã thành vật trong túi của bọn họ rồi, đương nhiên họ phải bảo hộ kỹ nó, nếu đánh hỏng thì về sau bọn họ sẽ phải xây dựng lại.
Mười vạn đại quân Kim Trướng Hãn Quốc bày trận ở đằng trước, khí thế túc sát hùng hồn phát ra, bàn về trình độ tinh nhuệ thì không thua gì quân đội của Đại Chu.
Kim Trướng Hãn Quốc bồi dưỡng quân đội trước đến giờ đều là dùng thực chiến bồi dưỡng, đánh với Đại Chu, thậm chí khi bọn họ tập luyện với nhau đều cho phép mất chút binh sĩ, sự tàn khốc tàn nhẫn của bọn họ hơn Đại Chu nhiều.
Ngược lại đám người Thiên Hạ Thất Bang, tuy cũng có mười vạn người nhưng đều là lùm cỏ giang hồ, ở bên dưới khe khẽ thì thầm, tỏ ra có chút lộn xộn, chỉ có thể dùng từ ô hợp để hình dung, tuy bọn họ có chút thực lực, nhưng không thể so sánh với binh sĩ kỷ luật nghiêm ngặt được.