← Quay lại trang sách

Chương 1812 Chân Vũ ra tay

Nếu không phải lần này có Bàng Nguyên Đức dẫn dắt quân đội Đại Chu chủ công, chỉ dựa vào bọn họ đối kháng Kim Trướng Hãn Quốc thì Thiên Hạ Thất Bang thua chắc.

Kim Cửu Nguyệt ở một bên hỏi:

"Tô đại nhân, a không, hiện tại nên gọi là Tô minh chủ, chờ chút nữa đại chiến mở màn thì chúng ta đánh thế nào? Là cùng nhau lên hay lấy mỗi bang phái làm trung tâm điều động?”

"Tùy ý." Tô Tín thản nhiên nói.

Đám người ở đây hai mặt nhìn nhau, nói thế là sao?

Kim Cửu Nguyệt cười gượng hỏi:

“Tô đại nhân không đùa chứ?”

Tô Tín thản nhiên nói:

"Ta đương nhiên không phải đùa giỡn, đây chính là chiến trường quốc chiến, không phải loại chiến đấu nhỏ phá gia diệt môn, xuất động mấy nghìn, hơn vạn người xem như nhiều.”

“Trong trường hợp như vậy, bất cứ một mệnh lệnh đều nhất định phải đạt đến kỷ luật nghiêm minh mới được, nhưng trước mắt Thiên Hạ Thất Bang có thể làm được không? Đừng nói liên minh vội vàng tổ thành, cho dù tạm thời huấn luyện bọn họ một tháng phỏng chừng cũng không sẽ có bao nhiêu biến hóa, cho nên chỉ có thể mặc kệ không hỏi, cứ dựa theo kinh nghiệm lúc đánh nhau bình thường của họ, tùy ý ra tay.”

“Tất nhiên, lúc ra tay tuy rằng có thể tùy ý, nhưng cấm hai điều, một là kẻ đụng trận bỏ chạy thì chém! Hai là ta mặc kệ đệ tử các ngươi trước kia có ân oán sâu cỡ nào, đã lên chiến trường thì phải có giác ngộ giao sau lưng cho đồng bạn, cho nên ai có gan tự tàn sát nhau trong trường hợp như vậy thì chém không tha!"

Thực lực của Thiên Hạ Thất Bang không yếu, nhưng sức chiến đấu cá nhân và sức chiến đấu tập thể vốn là hai thứ khác nhau, cho nên lúc Tô Tín giao hẹn với Bàng Nguyên Đức thì đã nói rồi, sẽ không để đám người Thiên Hạ Thất Bang làm chủ lực.

Một bên khác của quân trận, Bàng Nguyên Đức đã mang theo đại quân tiến đến giằng co với quân đội của Kim Trướng Hãn Quốc, bên cạnh hắn còn có Hạng Sở Cuồng bị thương nặng chưa lành.

Hạng Sở Cuồng còn mang vết thương, hắn đến đây không phải muốn cướp công lao với Bàng Nguyên Đức, hắn ở đây chỉ vì muốn góp chút sức lực cho trận chiến sự này, để bù đắp lại lỗi lầm của chính mình.

Bàn về mức độ trung thành đối với Đại Chu, Hạng Sở Cuồng xem như có giác ngộ rất cao trong đám cường giả của Đại Chu, cho nên lần này thủ quân của Đại Chu tan tác ở Đông Tấn, Hạng Sở Cuồng có chút tự trách.

Thật ra Hạng Sở Cuồng không có trách nhiệm quá lớn trong chuyện này, có cường giả cảnh giới Chân Vũ ra tay, Hạng Sở Cuồng có thể bảo đảm bản thân sống sót, nhưng hắn không thể bảo đảm quân đội dưới trướng của mình không thua.

Cho nên lần này Hạng Sở Cuồng mọi người là mang tội không đánh trận, nói đến thì rất muốn khóc.

Nhìn quân trận Kim Trướng Hãn Quốc nghiêm ngặt trước mắt, Hạng Sở Cuồng trầm giọng hỏi:

“Lần này Tác Nam Triệt có thật sự ra tay không?”

Bàng Nguyên Đức lắc đầu, nói:

“Khó nói, tuy lúc trước Tác Nam Triệt đã đồng ý với chúng ta, nhưng không phải đồng loại thì có ngăn cách, không ai biết cuối cùng Mật tông sẽ lựa chọn đứng ở bên nào.”

Hạng Sở Cuồng khẽ thở dài:

“Vậy tạm thời chúng ta đành cược ván này, thắng thì dễ tính, cuối cùng Kim Trướng Hãn Quốc sẽ lăn về thảo nguyên phương bắc, nhưng nếu chúng ta thất bại, vùng đất Trung Nguyên sẽ chắp tay nhường cho Kim Trướng Hãn Quốc.”

Hai người không nói tiếp, mấu chốt của trận chiến này thậm chí có thể ảnh hưởng đến kết cục cuộc chiến bên phòng tuyến Bắc Cương Bắc Nguyên Đạo, bọn họ không thể nào giữ sự bình tĩnh.

Lúc này bên Kim Trướng Hãn Quốc, Mạc Qua trực tiếp vung tay lên, thoáng chốc vạn mã gầm rống, mười vạn binh sĩ Kim Trướng Hãn Quốc phát ra từng tiếng gầm rống đinh tai nhức óc. Đối diện kẻ địch hai bên cộng lại nhiều hơn phe mình gấp đôi trở lên, nhưng bọn họ không lựa chọn tập hợp công kích một chỗ mà chia binh, cùng lao về hai hướng.

Bàng Nguyên Đức trông thấy cảnh này thì lạnh giọng mắng chửi một tiếng:

"Hừ! Cuồng vọng! Kim Trướng Hãn Quốc này thật sự cho rằng chính mình thắng chắc sao? Không ngờ trực tiếp phân binh công kích người ở hai bên, hắn cho rằng thực lực của Kim Trướng Hãn Quốc bọn họ đã mạnh đến loại trình độ này rồi sao?"

Thân là tồn tại cảnh giới Chân Vũ, tuy Mạc Qua có tư cách cuồng vọng, nhưng thật ra hắn cũng không có cuồng vọng, lần này hắn chia binh xuất kích cũng bởi vì có nắm chắc cấp tốc đánh bại đối phương cho nên hắn mới làm như vậy.

Mắt Mạc Qua lóe tia sáng âm u lạnh lẽo, hắn lắc người, trực tiếp Ngự Không mà đi, lao về phía cao thủ quân đội như nhóm Bàng Nguyên Đức.

Bắt giặc phải bắt vua trước, tuy Mạc Qua cực kỳ hận Tô Tín xúi giục Thiên Hạ Thất Bang cống lại Kim Trướng Hãn Quốc của hắn, nhưng Mạc Qua rất rõ ràng, dù Thiên Hạ Thất Bang liên hợp lại với nhau thì chỉ là một đám ô hợp, một đám võ giả Tiên Thiên lộn xộn có thể phát huy ra tác dụng thậm chí không bằng một đôi võ giả Hậu Thiên huấn luyện nghiêm chỉnh.

Cho nên Mạc Qua trực tiếp xuống tay với Hạng Sở Cuồng và Bàng Nguyên Đức, đánh chết bọn họ trước, khiến quân đội Đại Chu không nghe được chỉ huy, rơi vào hỗn loạn.

Uy áp cường đại của cường giả cảnh giới Chân Vũ giáng xuống, Thiên Lang Khiếu Nguyệt, trong khoảnh khắc tiếng sói hú hung dữ vang vọng thiên địa, trong phạm vi mấy nghìn trượng, thiên địa nguyên khí đều bị khuấy động, thậm chí có tiếng gió rít gầm rống truyền đến, trong khu vực bị uy áp của Mạc Qua bao phủ, thậm chí thời tiết cũng hơi thay đổi.