Chương 1813 Chân Vũ ra tay (2)
Sắc mặt của Bàng Nguyên Đức hơi tái nhợt, một mình đối diện uy áp cường đại của cảnh giới Chân Vũ, với thực lực của hắn căn bản không cách nào chống cự.
Bên Thiên Hạ Thất Bang, đám người Trầm Vô Danh lộ ánh nhìn kỳ lạ, nhưng Trầm Vô Danh, Tô Tín và Địch Kinh Phi thì không lộ vẻ sợ hãi quá nhiều.
Ba người đều là tồn tại mười hạng đầu Địa bảng, là người nổi bật đứng ở cảnh giới Dương Thần đỉnh phong, lúc này đối diện cường giả cảnh giới Chân Vũ, dù bọn họ không đánh lại nhưng vẫn có tư cách chạy trốn.
Bọn họ chăm chú nhìn tình hình cuộc chiến, chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc khi nào Tác Nam Triệt ra tay.
Nếu có cường giả cảnh giới Chân Vũ ra tay ngăn trở Mạc Qua thì xác suất thắng trận chiến này của bọn họ có thể nói là lên đến chín mươi phần trăm, nhưng nếu Tác Nam Triệt cho họ leo cây, đám người Trầm Vô Danh quyết định khi đó liền xoay người chạy trốn, tuyệt đối không chậm trễ.
Mấy người bọn họ ở trong võ giả cảnh giới Dương Thần tuy xứng là cường giả, nhưng tuyệt đối không thể sánh vai với tồn tại cảnh giới Chân Vũ.
Mạc Qua nhìn về hướng đám người Bàng Nguyên Đức, trong mắt lộ ra một chút sát khí lạnh lẽo.
Thật ra bình thường cường giả cảnh giới Chân Vũ sẽ không dễ dàng ra tay, dù sao đối với tồn tại cảnh giới Chân Vũ, phần lớn thời giờ dành cho tiềm tu, theo đuổi cảnh giới càng cao.
Mạc Qua thăng cấp Chân Vũ có tám mươi phần trăm là vì hắn có được truyền thừa của một trong Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương thượng cổ Khiếu Nguyệt Lang Vương, nhờ cơ duyên lớn đó thăng cấp Chân Vũ, cho nên về tư tưởng, hắn không khác bao nhiêu với lúc là cảnh giới Dương Thần.
Vì kế lớn của Kim Trướng Hãn Quốc bọn họ, Mạc Qua sẵn sàng làm bất kỳ điều gì.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng phạn âm uy nghiêm rơi xuống, ánh sáng vàng thổi tan gió lớn vô tận, Tác Nam Triệt theo giữa không trung từng bước đạp xuống, khiến Mạc Qua sắc mặt cực kỳ khó xem.
Mạc Qua lạnh lùng hỏi:
“Tác Nam Triệt, Mật tông các ngươi cũng muốn nhúng tay vào quốc chiến giữa Kim Trướng Hãn Quốc ta và Đại Chu sao?”
Tác Nam Triệt hờ hững liếc qua Mạc Qua, nói:
“Mật tông ta thân là quốc giáo Đại Chu, tại sao không thể tham dự quốc chiến? Ngược lại là Kim Trướng Hãn Quốc các ngươi, không ở thảo nguyên phương bắc nghỉ ngơi lấy lại sức, cứ muốn bước vào Trung Nguyên mở ra sát nghiệt, thiên địa không dung chứa.”
“Đám giả nhân giả nghĩa như Thiếu Lâm Tự không muốn ra tay cứu thương sinh, chỉ có thể dựa vào Mật tông ta ra tay.”
Mạc Qua tức giận cười gằn nói:
“Con mắt nào của Mật tông các ngươi nhìn thấy Kim Trướng Hãn Quốc ta tạo thành sát nghiệt? Hơn nữa, nếu Mật tông ngươi đứng về phía Đại Chu, từ nay về sau, chỉ cần là chỗ nào Kim Trướng Hãn Quốc ta chiếm cứ thì Mật tông các ngươi không có tư cách truyền đạo!”
Tác Nam Triệt lạnh lùng cười, nếu hắn không biết chuyện Côn Già phái sửa chữa giáo lý thì có lẽ sẽ lo lắng điểm này, nhưng hiện tại bọn họ biết Côn Già phái đã sửa chữa giáo lý của Mật tông, xem như hoàn toàn thoát khỏi Mật tông, vậy còn nói gì đến truyền đạo?
Cho dù hôm nay hắn không ra tay, chờ khi Kim Trướng Hãn Quốc chiếm cứ Trung Nguyên, lỡ như bọn họ muốn đi Trung Nguyên truyền đạo, nhưng Côn Già phái có chịu cho phép không?
Nhưng Tác Nam Triệt không nói nhiều, hắn chỉ thản nhiên nói với Mạc Qua:
"Đại hãn, xin ngươi hãy mang theo người rút ra Trung Nguyên, về đến Kim Trướng Hãn Quốc, như vậy thì hai bên chúng ta đều có thể giảm bớt sát nghiệp, nếu không thì sát nghiệt quá nặng sẽ phải gánh nhân quả."
Mạc Qua lạnh lùng cười nói:
“Kim Trướng Hãn Quốc ta mưu đồ hơn mười năm, rốt cuộc tìm được một cơ hội để Kim Trướng Hãn Quốc ta lên thời kỳ đỉnh cao nhất, sao có thể buông bỏ dễ dàng?”
“Nhưng ta ngược lại không ngờ rằng, hòa thượng của Thiếu Lâm Tự không đi ra ngăn trở ta, ngược lại là phiên tăng Mật tông ngươi nhảy ra ngăn ta."
Tác Nam Triệt thở dài một hơi, ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống.
Hắn không phải Huyền Khổ, cũng không am hiểu dùng đạo lý lớn thuyết phục người.
Nếu Kim Trướng Hãn Quốc không lùi thì hắn sẽ đánh tới khi bọn họ lùi mới thôi!
Cho nên khoảnh khắc Mạc Qua dứt lời thì Tác Nam Triệt ra tay, bàn tay to màu vàng đập xuống, trong khoảnh khắc dấu tay che kín trời, binh sĩ Đại Chu và binh sĩ Kim Trướng Hãn Quốc đang giao chiến ở phía dưới đều run rẩy, tồn tại cảnh giới Chân Vũ tùy tay một kích đã có uy lực nghiêng trời!
Mạc Qua tức giận gầm lên một tiếng, sau lưng hiện ra một hư nhả Thiên Lang, đánh ra một đấm, sau lưng có Thiên Lang Khiếu Nguyệt, giống như Khiếu Nguyệt Lang Vương thượng cổ sống lại, nuốt trời cắn đất, uy năng của một đấm đánh nát dấu tay, bóng sói to lớn nuốt chửng Tác Nam Triệt.
Thiên Lang Khiếu Nguyệt trong truyền thuyết tính sói vô cùng tham lam, khi nó hú dưới trăng cũng từng ảo tưởng nuốt trăng tròn, uy lực cắn nuốt cực kỳ mạnh mẽ, thiên địa nguyên khí xung quanh chớp mắt đã bị hút sạch.
Trông thấy cảnh này, Địch Kinh Phi và Tô Tín cơ hồ là đồng thời mở miệng nói: "Mạc Qua sắp thua.”
Mấy người khác nhìn qua Địch Kinh Phi và Tô Tín, hai người này hơi bị cuồng vọng quá đáng, cường giả cảnh giới Chân Vũ dang giao thủ, kết quả đối phương mới giao thủ một chiêu mà hai ngươi đã kết luận Mạc Qua sắp thua, chẳng lẽ các ngươi tự cho rằng tầm nhìn của mình sánh bằng tồn tại cảnh giới Chân Vũ rồi?