← Quay lại trang sách

Chương 1815 Kế hoạch điên cuồng (2)

Bây giờ Mạc Qua đang lúc tráng niên, đã đứng ở đỉnh phong trên giang hồ, hắn tự nhiên là tích mệnh, huống hồ nếu hắn chết ở chỗ này sẽ là đả kích với Kim Trướng Hãn Quốc, càng là đả kích nghiêm trọng với Thiên Lang bộ bọn họ, cho nên Mạc Qua trốn cực kỳ dứt khoát.

Mà Tác Nam Triệt thấy cảnh này cũng không đuổi theo.

Tác Nam Triệt chỉ đồng ý giúp Đại Chu ra tay đối phó Mạc Qua, nhưng không hứa sẽ đánh chết Mạc Qua.

Thật ra hiện tại Mạc Qua đã trọng thương, tốc độ giảm xuống mức thấp nhất, Tác Nam Triệt muốn đánh chết Mạc Qua rất đơn giản.

Chẳng qua Mạc Qua dù sao là tồn tại cảnh giới Chân Vũ, trong tay hắn dù gì có một số át chủ bài giữ mạng như bí pháp hoặc là báu vật.

Lỡ như dồn ép Mạc Qua quá, hắn muốn lièu mạng với Tác Nam Triệt, vậy thì cuối cùng cho dù Tác Nam Triệt có thể đánh chết Mạc Qua, không chừng sẽ làm bị thương chính mình, vậy thì lỗ to.

Hiện giờ Mạc Qua đã trọng thương chật vật trốn trở về Kim Trướng Hãn Quốc, lần này kế hoạch xâm nhập Trung Nguyên của Kim Trướng Hãn Quốc đã có lỗ hổng, có thể nói cách thất bại không xa, còn lại đống chuyện lung tung thì Tác Nam Triệt không muốn quản, trực tiếp giao cho Đại Chu xử lý thì tốt rồi, cho nên sau khi trọng thương Mạc Qua, Tác Nam Triệt liền rời đi.

Tô Tín nhìn bóng dáng Mạc Qua khuất xa, đáy mắt lóe tia sáng, hắn bỗng nói với mấy người của Thiên Hạ Thất Bang ở đây:

"Chư vị, các ngươi muốn làm việc lớn không?”

Những người có mặt sửng sốt, Tô Tín hỏi vậy là sao?

Kim Cửu Nguyệt hỏi:

"Việc lớn gì?"

Đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng nói:

“Giết Chân Vũ!”

Trầm Vô Danh giật mình kêu lên:

"Ngươi phát điên!"

Trong số những người có mặt chỉ mình Địch Kinh Phi là đáy mắt lóe tia sáng khác lạ, những người khác dùng ánh mắt kinh dị nhìn Tô Tín, người này thật đúng là gan to bằng trời, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Trầm Vô Danh nói thẳng: "Bệnh hổ cũng là hổ, dù tồn tại cảnh giới Chân Vũ bị thương thì vẫn là cảnh giới Chân Vũ, hơn nữa ngươi cũng thấy Mạc Qua còn chạy được thì chắc chắn bị thương không nặng như mặt ngoài, chúng ta đi giết hắn có khác gì tìm cái chết?”

Giọng điệu Tô Tín lạnh lùng nói:

“Lúc trước Mạc Qua đánh nhau với Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng của Đại Chu ta, thật ra khi đó đã bị vết thương nhẹ, trước mắt lại bị Tác Nam Triệt trọng thương, có thể nói là thương càng thêm thương.”

“Hơn nữa hắn mới thăng cấp được vài tháng, không thể so sánh với những cường giả cảnh giới Chân Vũ thành danh lâu năm, mấy người chúng ta đều là tồn tại đứng đầu trong cảnh giới Dương Thần, bảy người hợp sức, chưa chắc không có sức đấu một trận.”

“Hơn nữa quan trọng nhất là đánh chết Mạc Qua là chúng ta sẽ được đến rất nhiều, một điều quan trọng nhất đó là thanh danh!”

“Chủ liên minh mang đến thanh danh mà các ngươi còn đòi lấy, nhưng nếu đánh chết một cường giả cảnh giới Chân Vũ sẽ mang đến danh tiếng thế nào?”

“Là Dương Thần mà đánh lén giết Chân Vũ, từ vạn năm trước chưa từng có chuyện như vậy, nếu chúng ta làm được thì tất nhiên danh dương giang hồ, thậm chí còn có thể truyền thừa nghìn vạn năm!”

“Hơn nữa lần này Thiên Hạ Thất Bang cùng triều đình hợp sức xua đuổi toàn bộ lực lượng của Kim Trướng Hãn Quốc trong Trung Nguyên đi là đã không chết không ngừng với bọn chúng, sau này nếu Kim Trướng Hãn Quốc còn muốn ra tay với Trung Nguyên, Thiên Hạ Thất Bang tất nhiên là đối tượng đầu tiên bọn họ muốn trả thù.”

“Bây giờ đánh chết Mạc Qua, Kim Trướng Hãn Quốc ít nhất trong mấy trăm năm không dám ra tay với Trung Nguyên nữa, chư vị có thể kê cao gối ngủ.”

“Nhiều chỗ tốt như vậy và ích lợi ở ngay trước mắt, chư vị, có ai dám liều không?”

Tô Tín nói một loạt khiến đám người có mặt đều động lòng.

Bình thường bọn họ không dám mơ việc đánh chết cảnh giới Chân Vũ, thậm chí vừa rồi Tô Tín thốt ra lời này, bọn họ đều cho rằng Tô Tín này căn bản là phát điên.

Nhưng hiện tại nghe Tô Tín nói tri mỉ, đám người đều không kiềm được có chút động lòng.

Chuyện trước kia không dám mơ, nghe Tô Tín nói kỹ hơn thì tuy có nhiều phiêu lưu nhưng được đến càng nhiều.

Đây chính là tồn tại cảnh giới Chân Vũ! Làm Dương Thần mà giết ngược lại Chân Vũ, cho dù là bọn họ hợp sức, nhưng mỗi cá nhân vẫn sẽ được thanh danh to lớn, thậm chí để lại một nét bút trong sách sử giang hồ.

Thứ như thanh danh nói thì hư ảo, nhưng đối với bọn họ thì vô luận là với bản thân hay tông môn đều có chỗ tốt rất lớn.

Giống như Thiếu Lâm Tự hoặc Tạo Hóa Đạo Môn, uy thế của bọn họ bày ra đó, vô số võ giả trẻ tuổi trên giang hồ đều chen chúc đi vào hai phái, mặc bọn họ tùy ý chọn lựa.

Thiên Hạ Thất Bang như bọn họ thì không được, chỉ có thể lựa chọn đệ tử bang chúng trong địa bàn của chính mình, nếu gặp võ giả có thiên phú tốt còn phải tốn công lôi kéo, để tránh đối phương đầu vào phái khác.

Nếu bọn họ có thể đạt được thanh danh to lớn thì tương lai một số võ giả trẻ thiên phú không tệ sẽ không còn là chờ bọn họ đến lôi kéo, mà là chính mình chủ động tiến đến xin vào, đây là ích lợi của thanh danh.

Lúc này, Tô Tín mặc kệ đám người do dự, hắn trực tiếp đi ra ngoài nói:

“Dù Mạc Qua bị thương nặng nhưng tốc độ không chậm, còn chần chừ nữa thì mọi chuyện công cốc hết, ai chịu ra tay thì đi với ta.”