Chương 1817 Giết Chân Vũ (2)
Nhưng lúc này, Tô Tín cũng lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp đánh ra một đấm, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Quyền ý cường đại khuấy động hư không, đối diện tồn tại cảnh giới Chân Vũ vẫn không lùi bước, thậm chí trên quyền ý không chút yếu thế.
Địch Kinh Phi ở một bên cũng trực tiếp ra tay, thân hóa rồng lớn, một trảo chụp xuống rơi xuống giống như Thanh Long xé trời, uy thế vô song.
Đằng sau Tô Tín và Địch Kinh Phi, Trầm Vô Danh lộ ánh mắt giãy giụa, hắn chỉ do dự sau Tô Tín và Địch Kinh Phi một giây, rồi cũng đánh ra một đấm, quyền ý vô cùng bá khí xuyên qua hư không, dường như muốn xé mở bầu trời, đánh nát mặt đất, bá đạo vô song, cực kỳ dũng mãnh.
Ba người Tô Tín, Trầm Vô Danh, Địch Kinh Phi đều xếp hạng tốp mười Địa bảng, tuyến đường võ đạo của ba người đi theo con đường bá đạo cương mãnh tột độ, ba người hợp sức, uy thế to lớn đó thậm chí khiến thiên địa đổ sắc.
Ngay mặt va chạm một kích với cường giả cảnh giới Chân Vũ, sức mạnh cường đại kia nổ tung ở trước mặt ba người, đám người Tô Tín trong phút chốc cảm giác áp lực lớn ập đến, ba người trực tiếp bay ngược ra hơn mười trượng.
Mạc Qua sắc mặt cực kỳ khó xem, Tô Tín và Trầm Vô Danh thì cười lớn, mắt Địch Kinh Phi lóe tia sáng.
Dưới một kích này, đúng là ba người chịu thiệt, không đánh lại, nhưng bọn họ không bị thương!
Bình thường thì cường giả cảnh giới Chân Vũ tùy tay đánh một kích, đám võ giả cảnh giới Dương Thần như bọn họ chỉ có nước co giò chạy trốn.
Nhưng lần này bọn họ đối diện Mạc Qua là đối kháng ngay mặt, không trốn tránh, kết quả Mạc Qua không làm gì được bọn họ, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu thực lực của Mạc Qua quả nhiên giống như Tô Tín đã nói, suy yếu đến một mức nào đó, thậm chí khó mà tổn thương được họ.
Mãi đến lúc này Lưu Thiên Phóng, Kim Cửu Nguyệt mới động ý niệm, định ra tay.
Nếu trong đó có chỗ tốt, hơn nữa đánh chết Mạc Qua cũng không phải điều không thể thì tại sao họ phải bỏ cuộc?
Còn Nhậm Bình Sinh thì đã đứng về phía Tô Tín, hắn không có ra tay không phải vì không muốn, chẳng qua hắn không theo kịp tốc độ của ba người Tô Tín.
Mắt Mạc Qua bắn ra tia lạnh lùng nói:
"Nếu các ngươi tìm cái chết thì ta chiều ý các ngươi!”
Đúng là lực lượng của ba người Tô Tín khiến Mạc Qua thầm giật nảy mình, hắn vừa thăng cấp cảnh giới Chân Vũ không lâu, nhưng hắn biết, chính mình trong cảnh giới này có thể thắng nổi đám người Tô Tín hay không vẫn chưa biết.
Thật ra hiện tại Mạc Qua có thể tiếp tục trốn, đám người Tô Tín dù sao chỉ là cảnh giới Dương Thần, chưa chắc có thể đuổi theo kịp hắn.
Nhưng bị một đám võ giả cảnh giới Dương Thần đuổi theo chạy thì phỏng chừng hắn sẽ trở thành trò cười trong lịch sử giang hồ.
Mạc Qua lắc người, quanh thân tỏa ra luồng khí tức huyền ảo, hai tay kết ấn, trong khoảnh khắc, thiên địa xung quanh đám người Tô Tín hình thành một động ngầm lớn, lực cắn nuốt vô tận tuôn ra từ trong đó.
Thôn Nguyệt Ấn!
Đây là một trong những tuyệt kỹ thành danh lúc xưa của Mạc Qua, giờ hắn trở thành Chân Vũ rồi thi triển ra nó càng có uy năng khủng bố, dường như muốn nuố một phương không gian vào.
Tô Tín bước ra một bước, vô tận kiếm khí vòng quanh người, ngưng tụ thành một phương kiếm vực để ngăn cản lực cắn nuốt từ Thôn Nguyệt Ấn kia.
Chẳng qua lực cắn nuốt của Thôn Nguyệt Ấn này quả thực dũng mãnh đến biến thái, Tiên Thiên phá thể vô hình kiếm khí của Tô Tín thậm chí không thể đối kháng với nó, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài một ít thời gian mà thôi.
Nhưng sắc mặt của Tô Tín không thay đổi chút nào, hắn lạnh lùng quát một tiếng: "Giáp công!"
Những người có mặt ở đây đều là cường giả cảnh giới Dương Thần kinh nghiệm dày dạn, dù trước kia chưa từng phối hợp, nhưng bây giờ động thủ thì tỏ ra cực kỳ ăn ý.
Khoảnh khắc Tô Tín ngăn trở Mạc Qua thì Địch Kinh Phi động.
Địch Kinh Phi hóa thân rồng to, quanh thân dường như một tia chớp màu xanh giây lát đã xuất hiện ở sau lưng Mạc Qua, lực hút vô tận bộc phát từ vuốt rồng, ngưng tụ thành một vòi rồng to lớn đánh về phía Mạc Qua.
Trầm Vô Danh thì lắc người đến bên cạnh Mạc Qua, hai tay kết ấn, sau lưng hắn hiện ra một hư nhả ma thần, tay vỗ xuống, hư không vỡ nát, Bình Thiên Ấn!
Ba cao thủ giáp công, Mạc Qua lạnh lùng hừ một tiếng, một cước đá ra, thoáng chốc vô tận chân khí nổ vang, không ngờ trực tiếp đá nát vòi rồng chân khí, bày ra tu vi thân thể dũng mãnh của hắn.
Đối diện Bình Thiên Ấn của Trầm Vô Danh, Mạc Qua dùng tay như đao, đao thế sắc bén xẹt qua chân trời, ánh đao lẫm liệt vô hình chém mở Bình Thiên Ấn, để lại một vết máu dữ tợn trên ngực Trầm Vô Danh, khiến hắn trực tiếp hộc máu bay ra.
Một chiêu đã tổn hại nặng Trầm Vô Danh, uy thế cảnh giới Chân Vũ của Mạc Qua lộ rõ ra.
Lúc này đám người Kim Cửu Nguyệt cắn răng, ra tay cùng một lúc.
Những người này cũng đều là hạng người quyết đoán, lúc trước bọn họ còn đang do dự có nên ra tay với Mạc Qua hay không, nhưng hiện tại nếu bọn họ đã hạ quyết tâm,vậy thì tự nhiên sẽ không chần chừ nữa, dốc hết sức ra tay mới là chân lý.
Hai tay Kim Cửu Nguyệt kéo theo vòng sóng gợn màu vàng, thoạt nhìn rực rỡ lạ thường, nhưng có uy lực xé trời rách đất, một chưởng giáng xuống, sóng gợn màu vàng kia có uy năng tan rã ọi thứ, bao gồm chân khí hộ thể của Mạc Qua cũng bị tan rã hơn phân nửa.