Chương 1820 Vây giết (3)
Tô Tín bị sức mạnh cường đại của Mạc Qua chấn thương nội phủ, không kiềm được máu tươi chảy xuống từ khóe miệng, nhưng lúc này Mạc Qua càng thê thảm hơn, toàn thân trên dưới hầu như không tìm được chỗ lành lặn, nếu không phải hắn là cảnh giới Chân Vũ, có sức sống cực kỳ mãnh liệt, dưới loại thương thế như vậy e rằng hắn đã chết từ lâu.
Địch Kinh Phi lúc này cũng không khá hơn chút nào, sức chống đỡ của thân thể hắn không bằng Tô Tín, cho nên trong lúc đánh nhau cũng chịu thiệt lớn hơn Tô Tín một chút.
Trong mắt Mạc Qua lóe lên một tia sợ hãi, trước đó hắn vẫn luôn không xem võ giả cảnh giới Dương Thần như Tô Tín ra gì, nhưng không nghĩ tới càng đánh hắn càng hoảng sợ, dựa theo hướng phát triển tiếp theo, hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị đám Tô Tín dây dưa đến chết tại đây!
Dù đã đến cảnh giới Chân Vũ, nhưng Mạc Qua vẫn không nhìn thấu đại khủng bố giữa lúc sinh tử, hắn không muốn chết.
Ngoài ra, Mạc Qua là võ giả cùng bối phận với đám Lâm Tông Việt, Trầm Vô Danh, nhưng bởi vì đạt được truyền thừa thượng cổ của Khiếu Nguyệt Lang Vương, nên lúc này mới thông qua cơ duyên thăng cấp đến Chân Vũ.
Thế nên trong số cường giả cảnh giới Chân Vũ, tuổi tác của hắn tuyệt đối được xem như là thanh niên, còn có ba, bốn trăm năm để sống, hắn đương nhiên không cam lòng cứ như vậy chết ở nơi này.
Nhưng bây giờ tình huống này nằm ngoài kiểm soát của Mạc Qua, Tô Tín và Địch Kinh Phi gắt gao cắn hắn không thả, bộ dạng như không giết hắn thề không bỏ qua.
Thương thế bây giờ của hắn đã nặng đến trình độ nhất định, hao tổn nữa thì hắn sẽ càng nguy hiểm.
Cho nên Mạc Qua tiếp đó cắn răng một cái, quả quyết lật ra con bài cuối cùng của chính mình.
Đó là một cái răng thú lớn chừng bàn tay, mặt trên toát ra một luồng uy áp dày đặc và khí tức hung ác.
Mạc Qua trực tiếp đâm răng thú vào lồng ngực của mình, không phải hắn tự sát, mà là đang thu nạp sức mạnh trong răng thú!
Trong nháy mắt Thiên Lang Khiếu Nguyệt, thiên tượng ở xung quanh thoáng chốc xảy ra biến hóa, mây đen che đỉnh đầu, tựa như ngày tận thế.
Ngày xưa, Mạc Qua ở trong bí cảnh của Thiên Lang bộ quả thật đã lấy được truyền thừa của Khiếu Nguyệt Lang Vương, nhưng không phải là toàn bộ, còn một phần hắn chưa luyện hóa xong, chính là cái răng sói này.
Vốn Mạc Qua chuẩn bị đến khi hoàn toàn đánh chiếm đất ở Trung Nguyên xong thì sẽ bế quan, sau đó hấp thụ sức mạnh và truyền thừa trong răng sói tiến hành tu luyện, nhưng đến hiện tại hắn không thể không lấy ra răng sói này bảo vệ tính mạng mình.
Tuy làm như vậy sẽ lãng phí toàn bộ sức mạnh trên răng sói, nhưng đối với Mạc Qua hiện tại, bảo vệ tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.
Theo hấp thụ sức mạnh trong răng sói, lúc này trong cảm giác của mọi người, Mạc Qua trước mắt đã biến mất, xuất hiện ở trước mắt bọn họ chính là Khiếu Nguyệt Lang Vương, một trong Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương, từng luồng khí tức hung ác, huyết tinh, man hoang tỏa ra, thậm chí khiến cho bất kỳ động vật nào trong phạm vi mấy trăm dặm đều nằm sấp run rẩy, đây là luồng uy áp đến từ chỗ sâu nhất trong tinh thần.
Địch Kinh Phi và Tô Tín liếc nhau, trong mắt chỉ truyền đi một tin tức, đó là chiến!
Lúc này, chỉ có hai người bọn họ là còn có sức đánh một trận, hiện giờ bọn họ chỉ có thể lấy ra lá bài tẩy của mình, như vậy mới có cơ hội đánh một trận.
Nếu có người âm thầm giở trò nương tay, vậy chỉ có thể là hại người hại mình, còn không bằng hiện giờ lập tức chạy thoát thân cho rồi.
Tô Tín biết trong tay Địch Kinh Phi có lá bài tẩy, nói đúng hơn là trong những người ở đây hầu như ai cũng có con bài chưa lật, nhưng trừ Nhậm Bình Sinh ra, người khác đều giấu đi lá bài tẩy của mình, Tô Tín đều biết mưu tính riêng của đám người này, không đến giây phút cuối cùng thì bọn họ tuyệt đối sẽ không vận dụng lá bài tẩy của mình.
Giống như Trầm Vô Danh, dù hiện tại hắn đã bị Mạc Qua đánh hộc máu vẫn không dùng tới lá bài tẩy của hắn.
Nhưng hiện tại Tô Tín và Địch Kinh Phi đã đạt được nhận thức chung, hai bên cùng nhau ra tay, lúc này còn đi giấu dốt thì đơn giản là đang tìm chết.
Hiện giờ trong đôi mắt của Mạc Qua lộ ra một vệt thần mang màu bạc, ánh mắt nhìn Tô Tín và Địch Kinh Phi như đang nhìn hai con kiến hôi, hờ hững lại vô tình, mang theo một luồng khí tức thản nhiên.
Thiên Lang gào thét, thân hình của Mạc Qua trực tiếp hóa thành một con cự lang ở thời đại thượng cổ có thể thôn thiên, xẹt qua hư không, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Địch Kinh Phi, đấm ra một quyền, sức mạnh cường đại thoáng chốc ầm ầm bùng nổ, luồng lực lượng này không thuộc về Mạc Qua, không thuộc về phương thiên địa này, mà là thuộc về Khiếu Nguyệt Lang Vương, một trong Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương thời thượng cổ!
Đôi mắt của Địch Kinh Phi vào lúc này đã xảy ra chút biến hóa, trong hai mắt vốn màu xanh biếc bỗng nhiên bắn ra một tia sáng vàng.
Hắn dùng thuật Hóa Long biến thân mình thành Thanh Long, nhưng sau khi hóa thành rồng thì không ngờ trong cơ thể hắn còn giấu một chút biến hóa, dáng người hóa rồng kia thế mà biến thành một thanh kiếm, rồng xương uốn lượn, mũi kiếm như gió, Thanh Long Hóa Kiếm!