Chương 1838 Chưởng ấn
Hinh Nhi nghe vậy chớp chớp đôi mắt to, nói:
"Ta cũng không biết nữa, thực lực của hai vị sư huynh này mạnh hơn ta rất nhiều."
Hà Phong nghe vậy thì cười cười, tiểu nha đầu này thật cẩn thận, nói chuyện rất thận trọng.
Hắn không tin Tô Hinh Nhi không nhìn ra mạnh yếu giữa Thượng Quan Thần Phong và Thẩm Thanh Hồng.
Người khác không biết nội tình của Tô Hinh Nhi, nhưng hắn thân làm một trong những người thừa kế của Cầm Kiếm ngũ phái tất nhiên có thể nhìn ra, nàng chính là trời sinh kiếm tâm, tu vi về mặt kiếm đạo có thể nói là tiến triển cực nhanh, thậm chí lý giải về kiếm đạo còn vượt xa một số võ giả cảnh giới Hóa Thần.
Thực lực của nàng có lẽ không bằng hai người trước mắt này, nhưng nhãn lực mạnh hơn hai người bọn họ rất nhiều, hiện tại Hinh Nhi không nói chỉ là vì nàng không muốn gây phiền toái mà thôi.
Trước đây Hinh Nhi mang theo hơn mười đệ tử Dịch Kiếm Môn xông xáo giang hồ, đợi mấy tháng sau tất cả mọi người đã thích ứng thì trực tiếp tách ra, Hinh Nhi một thân một mình bắt đầu lang bạt trên giang hồ, cho nên sau một năm trôi qua, Hinh Nhi đã thành thục rất nhiều, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Thật ra Hinh Nhi đã sớm nhìn ra, Thượng Quan Thần Phong hơn Thẩm Thanh Hồng một bậc.
Tuy thực lực của hai người kia không chênh lệch quá nhiều, nhưng thực lực của Thẩm Thanh Hồng cương mãnh có thừa, ứng biến chưa đủ, Thượng Quan Thần Phong chính là đệ tử của Bắc Nguyên Thượng Quan thị, Thượng Quan thị truyền thừa đã lâu, bản thân hắn không chỉ am hiểu một loại võ kỹ, đừng thấy tuyến đường võ đạo của Thượng Quan Thần Phong là loại hình linh động, nhưng thật ra trong tay hắn có rất nhiều võ kỹ, con bài chưa lật cũng không chỉ có một cái.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Thanh Hồng dùng nửa thức tuyệt kỹ thành danh Bình Thiên Ấn của phụ thân Trầm Vô Danh của hắn, Thượng Quan Thần Phong không lùi mà tiến tới, thay đổi tuyến đường võ đạo trước đó của mình, trực tiếp dùng võ kỹ bí truyền của Thượng Quan thị là Toái Tinh Thủ cương mãnh đại khí đón đánh, đánh bất ngờ Thẩm Thanh Hồng.
Lực lượng cường đại của hai người giao nhau, thậm chí chấn động khiến khoảng cách mấy trượng dưới chân hai người bắt đầu rạn nứt, nhưng khi Thượng Quan Thần Phong chuẩn bị ra tay hoàn toàn đánh bại Thẩm Thanh Hồng, đất dưới chân hắn bỗng nhiên sụp xuống, lập tức khiến Thượng Quan Thần Phong giật mình, hắn nhanh chóng vọt qua một bên, cùng lúc đó cũng làm cho thế công của hắn hoàn toàn thất bại.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây thoáng chốc sững sờ, đây là tình huống gì? Bình Nguyên Sơn này trống rỗng?
Nếu vậy thì trận ước chiến giữa Thượng Quan Thần Phong và Thẩm Thanh Hồng không thể tiếp tục được nữa, mặt đất bất ổn, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến phong độ của bọn họ.
Giống như vừa rồi, nếu cuối cùng mặt đất không nứt ra, rất có thể Thẩm Thanh Hồng sẽ thua hoàn toàn.
Nhưng vào lúc này, Đồng Vũ Dương ở một bên xem cuộc chiến bỗng nhiên nói:
"Chờ đã! Nơi này có điểm lạ!"
Mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn hướng Đồng Vũ Dương, Đồng Vũ Dương hiện giờ sắc mặt trầm trọng, lấy ra một thanh trường đao, đao cương nở rộ chém hướng mặt đất, thoáng chốc đá vụn bay tán loạn, phát sinh từng tiếng nổ vang, không ngờ Đồng Vũ Dương có tu vi Tiên Thiên cảnh giới Thần Cung.
Cho tới nay, Đồng Vũ Dương đều dùng thân phận giang hồ phong môi xuất hiện ở trước mắt mọi người, thậm chí hắn rất ít khi ra tay, thẳng đến bây giờ mới có vài người kịp nhận ra, thiên phú của Đồng Vũ Dương không tệ, chưa tới ba mươi tuổi đã thăng cấp đến cảnh giới Thần Cung.
Thật ra ngẫm lại cũng là điều bình thường, nếu thiên phú của hắn không tốt thì trước đây hắn cũng sẽ không được vào Kim Ngọc Lâu.
Mặc dù Thiên Hạ Thất Bang xuất thân lùm cỏ, nhưng trừ Niên bang ra, những bang phái khác không phải ai cũng thu, ít nhất tiềm lực phải làm sao xếp hạng trung bình mới được.
Tất cả mọi người không biết Đồng Vũ Dương có ý gì, nhưng khi hắn cầm trường đao chém liên tục, đường nét của một cái hố dần xuất hiện trên mặt đất.
Nói đúng hơn đó không phải là một cái hố, mà là một dấu tay to lớn có kích cỡ hơn mười trượng!
Mọi người ở đây bỗng chốc ngơ ngác nhìn nhau, sao cứ có cảm giác như có người vỗ chưởng hướng Bình Nguyên Sơn, trực tiếp đánh xuyên qua ngọn núi nhỏ thế này? Có thể tạo thành uy thế lớn như vậy, yếu nhất cũng là tồn tại cảnh giới Dương Thần.
Nhưng lúc này Đồng Vũ Dương vẫn không dừng lại, hắn tiếp tục đào xới xung quanh, chờ sau khi hắn dọn dẹp sạch sẽ bụi bặm đá vụn ở mép dấu tay lớn kia, mọi người lúc này mới cảm giác không đúng, bởi vì rìa bên này thật sự quá nhẫn bóng, nhẫn bóng đến mức gần giống như có người dùng đao cắt ra.
Đồng Vũ Dương thu hồi trường đao, thở dài một cái nói:
"Xem ra lai lịch của Bình Nguyên Sơn không nhỏ, hèn gì ngọn núi này quái dị như vậy, đỉnh núi thế mà là một mảnh đồng bằng, nếu ta đoán không sai, toàn bộ Bình Nguyên Sơn này hẳn là được hình thành từ việc cường giả nào đó sử dụng kiếm khí hoặc đao mang cường đại trực tiếp tước mất đỉnh núi."
"Nhìn chưởng ấn phía dưới này, hiển nhiên cũng do vị cường giả trước đó để lại, thậm chí xuyên thẳng từ đỉnh núi xuống lòng đất."