Chương 1869 Uy hiếp
Thiết Chiến nói câu trên một nửa là đùn đẩy, một nửa khác thì là bất đắc dĩ.
Tô Tín hiện tại vô luận là thực lực hay thế lực đều vượt khỏi tầm kiểm soát của Thiết Chiến.
Huống chi Thiết Chiến biết rõ tính cách của Tô Tín, tuy nhiều người giang hồ đều nói Tô Tín là người điên, nhưng thật ra Thiết Chiến biết Tô Tín không phải kẻ điên, hắn chỉ là bình tĩnh tới cực điểm mà thôi.
Chẳng qua loại bình tĩnh này phối hợp phương thức làm việc binh đi hiểm chiêu của Tô Tín ở trong mắt đa số người là điên cuồng.
Thật ra mỗi lần Tô Tín ra tay đều phải có nắm chắc từ sáu phần trở lên thì hắn mới hành động, nếu Tô Tín thật sự là loại người không có não, thường làm chuyện điên cuồng, sợ rằng hiện tại Tô Tín đã sớm chết tám lần rồi.
Nhưng vấn đề là hiện tại thái độ của Tô Tín rất lạ, hiện tại hắn không nổi điên, nhưng đã đứng ở bờ vực lý trí và điên cuồng.
Tô Tín trong trạng thái này thì Thiết Chiến cũng không nắm chắc chút nào, cho nên hắn sẽ không đi kích thích Tô Tín, lỡ như kích thích Tô Tín điên thật, hắn sẽ không nể mặt triều đình, cũng không nể mặt Thiết gia, Tô Tín thật sự có thể làm ra chuyện đồ thành.
Tô Tín nhìn Huyền Khổ, lạnh lùng nói:
“Huyền Khổ phương trượng, ngươi là tồn tại Chân Vũ cảnh, dù ta giở hết con bài chưa lật ra cùng lắm là trốn thoát một mạng từ tay ngươi.”
“Nhưng hiện tại ta không chạy, có thể kéo trên trăm vạn tính mệnh chôn cùng cũng tốt.”
Huyền Khổ cau mày, mọi người ở đây xem thế là đủ rồi, bọn họ không thể ngờ Tô Tín chơi chiêu ác như vậy, quả thực là cố ý thiết kế ra một cái hố to cho Thiếu Lâm Tự.
Phải biết rằng, trước kia người của Thiếu Lâm Tự cũng từng bị uy hiếp như vậy, đám võ giả ma đạo hay dùng tính mệnh của người vô tội uy hiếp Thiếu Lâm Tự để đạt thành các loại điều kiện.
Gặp phải loại tình huống này, thái độ của Thiếu Lâm Tự cực kỳ quả quyết, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, nếu võ giả ma đạo dám bị thương người vô tội thì Thiếu Lâm Tự dám giết gấp mười lần võ giả ma đạo đền mạng cho dân chúng.
Bởi vì thái độ đó nên không ai tiếp tục dùng chiêu này.
Nhưng vấn đề là hiện tại Tô Tín lấy ra mạng người quá nhiều, trong những tiểu thành của Trung Nguyên có mười mấy vạn người, đại thành cũng có cỡ mấy chục vạn người. Nếu thiết kỵ Tây Bắc của Tô Tín thật sự quyết tâm, đám thế lực võ lâm địa phương không thể ngăn cản được, trong vòng mấy ngày dư sức đồ sát trăm vạn người.
Thiếu Lâm Tự có thể xem nhẹ tính mệnh của vài người, mấy chục người, cùng lắm thì cuối cùng giết càng nhiều võ giả ma đạo làm bồi thường, dù sao đối với người của Thiếu Lâm Tự, bọn họ giết một võ giả ma đạo tương đương với cứu trăm người.
Nhưng hiện tại là tính mệnh của trên trăm vạn người, Thiếu Lâm Tự có thể thật sự bỏ qua sao? Bọn họ thậm chí không dám thăm dò Tô Tín có thật sự quyết đoán được như vậy không.
Huyền Khổ niệm một tiếng phật hiệu nói:
"Tô Tín, cần gì làm quyết tuyệt như vậy? Nhân quả tuần hoàn, báo ứng trước mắt, ngươi không gánh vác nổi nhân quả trăm vạn tính mệnh, cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương."
Tô Tín lắc đầu nói:
"Báo ứng? Đáng tiếc Tô Tín này không tin số mệnh, chỉ tin chính mình. Nếu Thiếu Lâm Tự các ngươi đồng ý thả Hinh Nhi thì không có chuyện gì, nhân quả trên trăm vạn tính mệnh sẽ không rơi xuống người Thiếu Lâm Tự các ngươi.”
“Bây giờ quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi, các ngươi e ngại nguyên thần Yêu tộc trong người Hinh Nhi gây họa giang hồ, đó là chuyện về sau, trên trăm vạn tính mệnh là chuyện trước mắt.”
Nhiều tăng nhân của Thiếu Lâm Tự bị Tô Tín dồn ép đến mức sắc mặt đỏ thẫm, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Tô Tín tặng quà cho bọn họ món sau ác hơn một trước.
Ban đầu là đưa ra Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự bọn họ, bây giờ muốn lấy trên trăm vạn mạng người uy hiếp Thiếu Lâm Tự bọn họ, vậy món quà thứ ba sẽ là gì?
Quả nhiên, Tô Tín không cho người của Thiếu Lâm Tự nhiều thời gian lựa chọn, hắn trực tiếp lấy ra một thứ như đầu khúc xương ngón tay, nhưng bên trong đen như mực, có thứ chất lỏng sóng sánh.
Đám người ở đây sửng sốt, nó là cái gì? Là thứ rất quan trọng với Thiếu Lâm Tự sao?
Tô Tín nhìn Huyền Khổ, thản nhiên nói:
"Mấy người khác nhìn không thấu uy năng trong đó, ta nghĩ Huyền Khổ phương trượng chắc có thể xem thấu?”
“Thứ này là một vị cường giả ma đạo thượng cổ để lại, bên trong nuôi dưỡng nguyên thần của vô số võ giả, chẳng qua hiện tại đều đã biến thành ác quỷ hung dữ.”
“Ta mà kích phát thứ này trên Thiếu Thất Sơn, tồn tại dưới Dung Thần cảnh thậm chí không đỡ nổi một chiêu, toàn bộ đều phải bị tru sát!”
“Điều quan trọng nhất là sử dụng thứ này thì không thể thu về, đến khi đó, ha ha, Thiếu Thất Sơn non xanh nước biếc sẽ trở thành một mảnh quỷ vực chôn xương, không mọc cọng cỏ, tràn ngập tĩnh mịch!"
Tô Tín nửa thật nửa giả nói ra lai lịch của xương ngón tay Phong Đô Đại Đế, chẳng qua đám người ở đây chỉ có Huyền Khổ với thực lực Chân Vũ cảnh mới cảm giác được uy lực cường đại trong khúc xương ngón tay.
Những người khác nghe vậy đều bị hù sợ giật nảy mình, không kiềm được lui về phía sau mấy bước.
Uy năng của thứ này quá lớn, làm bọn họ hoảng sợ.
Một món đại sát khí có thể biến toàn bộ Thiếu Thất Sơn thành quỷ vực, thậm chí có thể nói là hủy căn cơ của Thiếu Lâm Tự!