← Quay lại trang sách

Chương 1868 Món quà lớn thứ nhất (2)

“Nếu hôm nay ta không thể mang Hinh Nhi rời đi Thiếu Lâm Tự, lập tức sẽ có người phát tán trọn bộ Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự được chép ra vô số phần đến khắp giang hồ, không dám nói mỗi người có một bộ, nhưng vẫn có thể cho mỗi người đều có một phần.”

“Tuy Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự các ngươi không quá tốt, nhưng ta tin tưởng một số tán tu giang hồ rất có hứng thú, thậm chí thế lực võ lâm ở đây dường như cũng rất hứng thú.”

Tô Tín nhìn đám người Thiếu Lâm Tự Huyền Khổ, khóe môi cong lên nụ cười hơi ác liệt:

“Thiếu Lâm Tự các ngươi lòng lo thiên hạ đúng không? Vậy hãy rộng lượng một chút, sau khi ta phát tán Thất Thập Nhị tuyệt kỹ thì các ngươi miễn phí chỉ dạy.”

“Đến lúc đó người giang hồ sẽ nói sao nhỉ? Võ công thiên hạ ra từ Thiếu Lâm, các ngươi thấy cảm giác đó thế nào?”

Tô Tín nói có thể chọc Thiếu Lâm Tự tức giận chửi thề, sự thực thì sau khi nghe Tô Tín nói, tăng nhân của Thiếu Lâm Tự dù có hàm dưỡng tốt đến đâu cũng muốn chửi tục.

Võ công thiên hạ ra từ Thiếu Lâm? Nếu như người trong thiên hạ thật sự học Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự bọn họ, vậy thì Thiếu Lâm Tự chỉ còn lại câu ‘võ công thiên hạ ra từ Thiếu Lâm’, Thiếu Lâm Tự còn cần thiết tồn tại không?

Hơn nữa Thiếu Lâm Tự có nhiều kẻ thù, trong chính đạo bọn họ đã đắc tội nhiều tông môn, Đạo Môn và bọn họ càng là kẻ thù truyền kiếp, còn có những tông môn ma đạo ước gì Thiếu Lâm Tự chết sạch.

Nếu Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự vào tay bọn họ thì có thể tưởng tượng được hậu quả, bọn họ chắc chắn sẽ nghiên cứu ra vô số phương pháp chuyên môn khắc chế Thất Thập Nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự.

Tô Tín muốn phát tán Thất Thập Nhị tuyệt kỹ vào trên giang hồ, hành vi này tuyệt đối là dao động căn cơ của Thiếu Lâm Tự bọn họ!

Mắt Huyền Minh đỏ ngầu tức giận quát:

"Tô Tín! Ngươi dám!"

Tô Tín lạnh lùng cười nói:

"Ngươi có thể thử xem ta dám hay không? Ta chống mắt xem Thiếu Lâm Tự các ngươi rốt cuộc là ưu tiên ích lợi của chính mình hay ưu tiên an nguy của giang hồ.”

Đám Huyền Minh nghe hiểu lời ngầm của Tô Tín, nếu Thiếu Lâm Tự đồng ý thả Hinh Nhi và Tô Tín xuống núi thì chứng minh Thiếu Lâm Tự vẫn lo cho ích lợi của bọn họ trước.

Nếu bọn họ còn cứng đầu không chịu thả người, vậy thì Tô Tín có lá gan ném trọn bộ Thất Thập Nhị tuyệt kỹ vào trên giang hồ.

Đây là lựa chọn khó cả hai bên, người của Thiếu Lâm Tự lúc này đều cắn răng, không biết làm thế nào mới tốt.

Nhìn thấy bộ dạng đó của bọn họ, Tô Tín cười khẩy nói:

“Ta đã nói là ta chuẩn bị ba món quà lớn cho Thiếu Lâm Tự các ngươi, mới một món thôi, còn món thứ hai đang chờ.”

Nhìn bộ dạng đó của Tô Tín, đám người Thiếu Lâm Tự không kiềm được tim đập nhanh.

Món thứ nhất đã hóc búa như vậy, hai món tiếp theo sẽ là cái gì?

Tô Tín chỉ hướng Tây Bắc, ngữ khí âm trầm lạnh lùng nói:

“Lúc này ở biên giới Tây Bắc Đạo, hai mươi vạn thiết kỵ Tây Bắc dưới trướng của ta đã tập kết, chỉ cần bên ta truyền tin hoặc là ta xuất hiện ngoài ý muốn, chỗ Tây Bắc quân lập tức nhận được tin.”

“Khi đó phó tổng quản Tây Bắc quân Cao Trường Thanh sẽ dẫn dắt hai mươi vạn thiết kỵ Tây Bắc tiến công Trung Nguyên, gặp thành đồ thành, toàn bộ Trung Nguyên sẽ trăm vạn xác chết la liệt, máu chảy lênh láng!”

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều ngẩn ngơ, sau đó trong lòng dâng lên lạnh lẽo.

"Tô Tín! Ngươi phát điên!?"

Huyền Minh nhìn Tô Tín giận dữ quát:

"Ngươi là Tây Bắc vương của triều đình, kết quả bây giờ ngươi muốn tiến công Trung Nguyên, ngươi muốn tạo phản sao? Huống hồ dù là Kim Trướng Hãn Quốc xâm nhập Trung Nguyên cũng không đồ thành, vậy mà ngươi muốn cho thuộc hạ của mình tàn sát hàng loạt dân trong thành, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì?"

Tô Tín bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng tiếng cười đó chui vào tai mọi người cảm giác rất rùng rợn.

"Các ngươi trấn áp Hinh Nhi vì sợ nguyên thần Yêu tộc trong người của muội ấy gây họa giang hồ đúng không? Tốt thôi, ta gây họa giang hồ trước cho các ngươi nhìn xem!"

Tô Tín chỉ hướng đám người Thiếu Lâm Tự, lạnh lùng nói:

“Với thực lực và tốc độ của Tây Bắc quân dưới trướng ta, trong vòng một ngày đồ diệt một thành không khó, mà chư vị Thiếu Lâm Tự, dù là Huyền Khổ đại sư nhà ngươi tự mình ra tay thì cần bao nhiêu ngày chạy tới Tây Bắc, đánh gục Tây Bắc quân?”

“Nhớ kỹ, tất cả người dân trong thành bị tàn sát mà chết đều tính trên đầu Thiếu Lâm Tự các ngươi! Nếu không phải các ngươi ở đây lắm chuyện, sự tình đã không phát triển đến mức độ này!”

“Các ngươi thích lo chuyện bao đồng thế này phải không? Tốt thôi, hôm nay chúng ta chơi kích thích, nhìn xem rốt cuộc là ta giết nhiều người hơn hay các ngươi cứu nhiều người hơn!”

Trong đôi mắt hờ hững thường ngày của Huyền Khổ rốt cuộc lộ ra một chút sát khí âm trầm, đám người Huyền Minh cũng tức run người.

Bọn họ chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy, dùng tính mệnh của dân chúng bình thường trong Đại Chu uy hiếp Thiếu Lâm Tự bọn họ.

Huyền Minh vụt ngoái đầu nhìn hướng Thiết Chiến, lạnh lùng hỏi:

"Thiết đại nhân! Tô Tín hiện tại là Tây Bắc vương do triều đình các ngươi thụ phong, hiện tại hắn định làm như vậy, chẳng lẽ ngươi không quản sao?”

Thiết Chiến lắc đầu lạnh lùng cười:

“Bây giờ cấp bậc của ta bằng Tô Tín, ta quản kiểu gì? Huống hồ ngươi cho rằng hiện tại ta có thể quản Tô Tín được sao?”