Chương 1881 Tiêu Hoàng đại hôn
Cho dù có một ít chưởng môn nhân của thế lực giang hồ bận việc quan trọng không đến được cũng sẽ cố ý phái người chuẩn bị sẵn đồ đưa tới chúc mừng.
Lúc này cổng chính của Tiêu gia giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt, mấy tộc nhân của Tiêu gia đứng ở cửa nghênh tiếp, đến một vị khách là bọn họ sẽ nhận quà rồi xướng tên, nếu có chưởng môn nhân của thế lực lớn đến, sẽ có đệ tử dòng chính của Tiêu gia tự mình đi ra nghênh tiếp.
Tô Tín đến cửa Tiêu gia, đệ tử đứng ở cửa đón khách sửng sốt, ngốc như gà gỗ.
Bọn họ đương nhiên biết Tiêu gia gửi thiệp mời cho Tô Tín, nhưng biết là một nhẽ, bọn họ càng biết ma sát và ân oán của bọn họ với Tiêu gia bọn họ, lúc trước hai bên gây ầm ĩ không mấy vui vẻ.
Cho nên người của Tiêu gia vốn không ngờ Tô Tín sẽ đến, nhưng ai biết Tô Tín cố tình đến dự.
Nhưng đệ tử của Tiêu gia khá bình tĩnh, ra hiệu cho đệ tử khác tìm người có sức nặng đến nghênh tiếp, lớn tiếng xướng lên:
"Cung nghênh Tây Bắc vương Tô Tín Tô đại nhân!"
Tô Tín cười cười, trực tiếp ném cái hộp đựng một gốc Thiên Sơn Tuyết Liên nghìn năm tuổi cho đệ tử Tiêu gia kia, nói:
“Quà tặng Tiêu Hoàng.”
Đệ tử Tiêu gia kia nhận lấy cái hộp, cung kính nói:
“Xin Tô đại nhân chờ một chút, lát nữa sẽ người nghênh tiếp đại nhân.”
Nhìn thấy Tô Tín dường như không phải đến gây sự, đệ tử Tiêu gia kia thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Mới qua chốc lát, Tiêu Hoàng mặc áo gấm màu đỏ đi tới, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Tô Tín, cung tay nói:
“Tô đại nhân đến tham gia hôn lễ của tại hạ, tại hạ vô cùng cảm kích, mời đi theo ta, ta sẽ xếp chỗ ở cho Tô đại nhân.”
Tiêu Hoàng hiện tại đã có thực lực Dung Thần cảnh, là đệ nhất nhân trong thế hệ của hắn, hơn nữa trong quá trình tạm thời chấp chưởng Tiêu gia, Tiêu Hoàng đã có biểu hiện xuất sắc, hiện tại chính thức trở thành người thừa kế của Tiêu gia.
Chờ khi Tiêu Hoàng thăng cấp Dương Thần hoặc phụ thân của hắn, Tiêu Vô Thắng thăng cấp đến Chân Vũ thì hắn sẽ kế vị An Hầu, trở thành gia chủ Tiêu gia, đương nhiên, loại tình huống cuối cùng trên cơ bản là không thể nào.
Tô Tín là lạ nhìn Tiêu Hoàng, cung tay nói:
“Vậy làm phiền Tiêu huynh.”
Hôm nay biểu hiện của Tiêu Hoàng rất kỳ lạ, mặt nhăn nhó, không có vẻ gì vui vẻ được làm tân lang.
Hơn nữa Tô Tín cũng có thể nhìn ra, thái độ vừa rồi của Tiêu Hoàng không phải nhằm vào hắn, mà là trong lòng thật sự có nỗi buồn.
Điều này hơi kỳ lạ, Tô Tín xem như khá rành về Tiêu Hoàng, đối phương tuyệt đối là kiểu người nối nghiệp hoàn mỹ được thế gia đại tộc bồi dưỡng ra, làm người bình tĩnh trầm ổn, phút then chốt cũng có thể tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa không lộ vui buồn ra ngoài mặt, vĩnh viễn đeo mặt nạ, khiến người nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Hiện tại Tiêu Hoàng cái gì cũng viết hết lên mặt mình, không lẽ hắn phản đối cuộc hôn lễ này?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tô Tín hơi lạ.
Bởi vì trên giang hồ nổi nhất là mấy câu chuyện loại thế gia công tử vì theo đuổi tình yêu mà đào hôn, hoặc là thế gia đại tiểu thư bỏ trốn với tiểu tử giang hồ nghèo xơ nghèo xác.
Đương nhiên, giang hồ đại thế gia thật sự quản lý đệ tử nhà mình rất nghiêm khắc, bình thường sẽ không xuất hiện loại chuyện này.
Huống hồ cho dù thật sự ra loại chuyện đó, Tô Tín không tin Tiêu Hoàng sẽ là nhân vật trong đó.
Hiểu rõ chính mình nhất thường là đối thủ, Tiêu Hoàng từng tạm xem như đối thủ của Tô Tín, cho nên Tiêu Hoàng chẳng những rất quan tâm Tô Tín, Tô Tín cũng hơi hiểu rõ về Tiêu Hoàng.
Tiêu Hoàng theo đuổi quyền thế cực kỳ mãnh liệt, huống hồ bản thân hắn cũng là kẻ đầy dã tâm, muốn Tiêu gia trở nên càng mạnh.
Đối với loại người như Tiêu Hoàng, Tô Tín thật sự không cách nào tưởng tượng rốt cuộc là loại nữ nhân gì sẽ mê hoặc Tiêu Hoàng đến mức đó, thậm chí kháng cự liên nhân của gia tộc mình, chuyện này vốn không thể nào xảy ra.
Nhưng Tô Tín không hỏi nhiều, hắn vừa chuẩn bị cùng Tiêu Hoàng rời đi thì bên ngoài có đệ tử Tiêu gia xướng tên, người của Độc Cô thị đã đến.
Tiêu Hoàng cung tay với Tô Tín, nói:
“Tô đại nhân hơi chờ chút, ta đi nghênh tiếp người của Độc Cô thị.”
Làm người thân của Tiêu thị, người Độc Cô thị phải đến dự hôn lễ của Tiêu Hoàng.
Hơn nữa lần này lão tổ Độc Cô thị là Độc Cô Thành tự mình mang theo Độc Cô Diêm và Tiêu Xước đến, biểu thị Độc Cô thị trọng thị với Tiêu gia.
Hai bên trò chuyện mấy câu, Tiêu Hoàng nhìn thấy Tiêu Xước cũng tiến đến, trên khuôn mặt mang theo cay đắng của hắn rốt cuộc nặn ra chút ý cười thật lòng:
"Cô cô, nhiều năm qua, cô cô rốt cuộc trở lại Tiêu gia.”
Tiêu Xước nở nụ cười bí hiểm:
“Đúng rồi, nhiều năm như vậy, ta rốt cuộc trở về đây, điệt tử ngoan của ta, nhiều năm qua, cũng nên đến lượt ngươi rồi sao?"
Tiêu Hoàng lộ biểu cảm hoang mang, lần này gặp mặt, thái độ của Tiêu Xước đối với hắn ngược lại tốt hơn lần trước ở Độc Cô thị, nhưng Tiêu Xước nói đến lượt của hắn là có ý gì?
Hiện giờ không phải lúc nói chuyện riêng, Tiêu Hoàng mang theo ba người Độc Cô thị và Tô Tín đến căn phòng được sắp xếp.
Bởi vì lần trước cùng nhau chống cự Kim Trướng Hãn Quốc xâm nhập, Tô Tín và Độc Cô thị xem như từng hợp tác, cho nên lần này người của Độc Cô thị rất khách khí với Tô Tín. Đương nhiên, thực lực của Tô Tín hiện tại cũng đủ tư cách làm bọn họ khách khí.
Chẳng qua lúc sắp đi, Tiêu Xước nhìn thoáng qua Tô Tín, trong ánh mắt chất chứa ẩn ý, hơn nữa khiến Tô Tín có cảm giác rất quen thuộc.