Chương 1882 Thân phận của Tiêu Xước(1)
Vào đêm, có người của Tiêu gia đến mời Tô Tín dự tiệc, nhưng Tô Tín không đi.
Cho nên Tô Tín chỉ đi dạo trong Tiêu gia giải sầu.
Diện tích nguyên Tiêu gia rất lớn, thậm chí trong phạm vi hơn mười dặm đều bị Tiêu gia thu vào địa bàn nhà mình, quả thực giống như một tòa thành thị nhỏ.
Hơn nữa ở trong mắt Tô Tín thì Tiêu gia đã vượt qua lằn ranh, toàn bộ Tiêu gia xây dựng cực kỳ phồn hoa, tuy rằng không có cung điện quy mô lớn nhưng không thiếu lầu cao nhà lớn, non nước rừng vườn cũng là vô số kể, nói thật lòng, nó chỉ ít xa hoa hơn hoàng cung Đại Chu một chút.
Thân là Hoàng tộc Lương quốc ngày xưa, tuy Tiêu gia đã dung nhập giang hồ nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa bỏ lòng phục quốc, thường muốn làm ra chút chuyện.
Chẳng qua để thành lập Nhất Thế hoàng triều không chỉ cần xem mưu đồ, xem thực lực, càng quan trọng hơn là phải xem cơ duyên và vận may.
Như tiểu quốc Nam Man Đại Chu có thể thừa cơ Trung Nguyên loạn lớn một hơi vươn lên, lật đổ bá chủ cũ Đại Tấn, vào làm chủ Trung Nguyên, kết quả Tiêu gia mưu đồ nhiều năm như vậy mà không thành công một lần nào, chỉ có thể nói là thời, cũng là mệnh.
Đương nhiên, Tô Tín cho rằng Tiêu gia cố chấp, cứ theo dõi đất Trung Nguyên mãi không nhả.
Thực lực của Tiêu gia mạnh hơn bất kỳ quốc gia nào trong ba mươi sáu nước Tây Vực, nếu Tiêu gia thật sự muốn dựng nước thì có thể đi Tây Vực, Tây Cương để dựng nước, dù sao những nơi này không được Đại Chu xem trọng.
Kết quả các ngươi cứ muốn nhìn chằm chằm mảnh đất Giang Nam cường thịnh nhất, nhiều mưa gió nhất Trung Nguyên, Đại Chu không theo dõi các ngươi gắt gao mới là kỳ.
Tô Tín vừa suy nghĩ lung tung vừa đi dạo, nhưng đến đây thì một âm thanh vang lên sau lưng hắn.
“Đêm khuya mà Tô đại nhân không ở trong phòng, sao có rảnh đi dạo bên ngoài?”
Tô Tín không cần quay đầu cũng biết, người nói chuyện là phu nhân của Độc Cô Diêm, Tiêu Xước.
Tô Tín quay đầu nhìn Tiêu Xước xinh đẹp động lòng người, thản nhiên nói: "Tiêu phu nhân cũng đêm khuya ra đây đi dạo đấy thôi.”
Tô Tín vẫn luôn không nhìn thấu vị phu nhân này của Độc Cô Diêm.
Ngày xưa hắn mới vừa bắt đầu nhúng tay sự vụ của Thiếu Lâm Tự thì từng nghe tên của Tiêu Xước, nhưng khi ấy Tô Tín chỉ xem Tiêu Xước là nữ nhân ganh tỵ ỷ vào bối cảnh Tiêu gia tác uy tác phúc trong Độc Cô thị, tuy kiềm kẹp Độc Cô Diêm ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cuối cùng e rằng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Chẳng qua tùy theo Tô Tín và Tiêu Xước tiếp xúc vài lần thì hắn phát hiện mình đã nghĩ sai.
Nữ nhân này từng là tứ đại mỹ nữ võ lâm không hổ là xuất thân Tiêu gia, hành sự quả quyết, tác phong sắc bén, so với nàng thì Độc Cô Diêm là một phế vật do dự thiếu quyết đoán.
Từ xưa đến nay Tô Tín vẫn luôn nhìn không thấu nữ nhân này, cho nên luôn luôn giữ chút cảnh giác với nàng.
Lúc này, Tiêu Xước thản nhiên nói:
“Ta không phải đi dạo, ta là cố ý đến tìm Tô đại nhân nhà ngươi.”
Tô Tín kinh ngạc hỏi:
“Tìm ta?”
Tiêu Xước gật đầu, nói:
"Chỗ này không phải nơi nói chuyện, Tô đại nhân hãy đi theo ta.”
Tiêu Xước nói rồi trực tiếp đưa Tô Tín vào phòng mình.
Hơn nữa sau khi vào phòng, Tiêu Xước bỗng nhiên lấy ra một miếng ngọc thạch, một luồng sáng trận pháp dâng lên, không ngờ là trận pháp cách âm.
Đáy mắt Tô Tín lóe tia sáng kinh ngạc, hắn nửa cười nửa không nói: "Tiêu phu nhân là phụ nữ có chồng, đêm khuya mang nam nhân như ta vào phòng của mình, còn làm ra vẻ thần bí như vậy, e rằng không tốt lắm?”
Tiêu Xước nở nụ cười trêu tức:
“Giỏi đấy Sở Giang Vương đại nhân của ta, hiện tại dám buông lời trêu cợt tỷ tỷ?”
Nghe ba chữ Sở Giang Vương, Tô Tín thoáng chốc dựng đứng lông tơ toàn thân, vẻ đùa cợt trong mắt thoáng chốc biến thành tia sáng hung ác vô tận, trong khoảnh khắc khí tràng cường đại bao vây Tiêu Xước, kiếm khí lẫm nhiên.
Nhưng Tiêu Xước cũng vươn tay ra, thoáng chốc cánh hoa bay đầy trời, những cánh hoa có uy năng kỳ dị tan rã chân khí, cơ hồ chỉ chớp mắt đã phá tan Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín.
“Mạnh Bà?”
Tô Tín thu lại khí tức hung ác kia, kinh ngạc mở miệng.
Cho tới giờ khắc này, Tiêu Xước ở trước mắt mới bày ra thực lực Dương Thần cảnh đỉnh phong vốn có, và hơi thở quen thuộc trên người nàng.
Nhìn Tiêu Xước mỉm cười đứng đó, Tô Tín không khỏi cười gượng nói: "Chúng ta không phải lần đầu tiên chạm mặt, kết quả nàng lừa ta lâu như vậy, vui lắm sao?”
Nói câu thật lòng, tuy rằng hắn ban đầu cảm thấy Tiêu Xước hơi quen thuộc, nhưng bởi vì bản lĩnh che đậy khí tức của nàng rất mạnh, mạnh đến nỗi Tô Tín căn bản không nhìn ra chút xíu sơ hở, cho nên Tô Tín cũng căn bản không nghĩ nàng theo hướng Mạnh Bà.
Đương nhiên quan trọng nhất là Tô Tín bản năng cho rằng một khi thành viên của Địa Phủ xuất hiện ở trước mặt hắn với diện mạo thật, đối phương chắc chắn sẽ nói thật cho hắn.
Giống như là ngày xưa đám người Thôi Phán Quan, Bạch Vô Thường, thậm chí là thân phận đặc biệt Thái Nhất Đạo Môn rác rưởi Hắc Vô Thường Lệ Kinh cũng không giấu giếm thân thể của chính mình.
Dù sao cùng là người trong Địa Phủ, mọi người đều có bí mật như nhau, nếu đã mặt đối mặt thì tự nhiên không cần thiết che lấp gì nữa.