Chương 1889 Người không đến(2)
Tiêu Xước lắc đầu nói: "Hắn đương nhiên không chỉ có một nữ nhân, chẳng qua Thượng Quan thị chú trọng thân phận nhất, chính thê của Thượng Quan Chiêu Vân là đích nữ của Phạm Dương Lư thị, chỉ con cái của nàng và Thượng Quan Chiêu Vân mới tính là dòng chính, người chẳng qua là thứ xuất.”
“Cho huyết mạch thứ xuất đi liên nhân với Tiêu gia, điểm này xem như là Tiêu gia đồng ý, nhưng Thượng Quan thị tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho nên sự tình trở thành như bây giờ.”
Tô Tín gật đầu, mắt lấp lóe nhìn về phía Tiêu Hoàng.
Hắn và Tiêu Hoàng quen nhau cũng nhiều năm, người này cuồng nhiệt với quyền thế thật sự là hơn hẳn người bình thường.
Đổi thành người bình thường nếu như có được vẻ ngoài, địa vị của Tiêu Hoàng, bảo bọn họ đi kết hôn với Thượng Quan Phượng này, phỏng chừng bọn họ sẽ trực tiếp buông bỏ vị trí người thừa kế của Tiêu gia.
Nhưng Tiêu Hoàng thì khác, có thể chịu đựng thứ mà người khác không nhịn được, cứng da đầu cùng Thượng Quan Phượng đứng trên đài, Tô Tín cũng chỉ có thể nói một tiếng bội phục.
Nhưng Tiêu gia này cũng quá dữ, phía trước dùng Tiêu Xước đổi quyền sở hữu xá lợi võ đạo mười năm, tiếp theo lại dùng Tiêu Hoàng đổi quyền hạn tiếp, quả thực xem đệ tử nhà mình như hàng hóa để giao dịch, chẳng lẽ bọn họ không sợ đệ tử Tiêu gia sinh lòng oán hận?
Hiện tại trong lòng Tiêu Xước hận chết Tiêu gia, dù nàng không ra tay, không chừng ngày sau Tiêu Hoàng mỗi ngày đối diện nữ nhân xấu xí Thượng Quan Phượng thì cũng sẽ sinh lòng oán hận.
Ngay lúc này, Tiêu Vô Cực mời lão tổ Tiêu gia ra, đi cùng hắn còn có đại trưởng lão Dương Thần cảnh của Thượng Quan thị, Thượng Quan Kỳ, chờ Tiêu Hoàng và Thượng Quan Phượng kết thúc buổi lễ thì sáu thế gia mới cùng lúc giải phong xá lợi võ đạo kia.
Hôn lễ của Tiêu Hoàng và Thượng Quan Phượng cử hành đến cuối cùng, võ lâm quần hùng ở bên dưới đã là sắc mặt khác nhau, cuộc hôn lễ này đậm mùi cưỡng ép, trên đài trừ Thượng Quan Phượng là vẻ mặt hưng phấn, biểu cảm của Tiêu Hoàng không giống như tham gia hôn lễ, ngược lại dường như là tham gia lễ tang.
Chờ đến cuối cùng là hai gia tộc trao đổi sính lễ, hoặc nên nói là tín vật, việc này cũng là truyền thống của sáu thế gia liên nhân, đại biểu cho từ đấy hai thế gia đồng khí liên chi, cùng công cùng thủ.
Đại trưởng lão của Thượng Quan thị Thượng Quan Kỳ lấy ra một thanh trường kiếm, đây là thanh thiên binh một vị tổ tiên Dương Thần cảnh của Thượng Quan thị từng sử dụng, dùng để làm sinh lễ không xem như làm mất mặt mũi của Thượng Quan thị bọn họ.
Tiêu Thiên Ngạo thì lấy ra một hộp ngọc. Bề ngoài cực kỳ tinh trí, bên trong còn có lực lượng mơ hồ truyền ra, mọi người ở đây không biết thứ này là cái gì, chỉ có người của sáu thế gia mới biết bên trong đựng xá lợi võ đạo.
Tuy hiện tại xá lợi võ đạo này bị làm như sính lễ giao cho Thượng Quan thị, nhưng chốc nữa người của sáu thế gia cởi bỏ trận pháp trên đó, thứ này còn cần giao vào tay Tiêu Thiên Ngạo.
Tiêu Hoàng nhìn chằm chằm xá lợi võ đạo đó, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
Là hắn đồng ý liên nhân với Thượng Quan thị, nhưng hắn cũng là bị buộc đồng ý, bởi vì nếu hắn không đồng ý, vậy thì vị trí người thừa kế gia tộc của hắn sẽ phải thay đổi, bởi vì yêu cầu của Thượng Quan thị rất đơn giản, bọn họ chỉ muốn gả đích nữ của bên mình cho người thừa kế của Tiêu gia làm chính thê, bọn họ không quan tâm người thừa kế đó là ai, bởi vì bọn họ chỉ muốn một danh phận.
Tiêu Hoàng tự nhiên biết nguyên do trong đó, bởi vì Tiêu gia bọn họ muốn dùng liên nhân đổi lấy xá lợi võ đạo vì tục mệnh cho lão tổ của Tiêu gia, nhưng Tiêu Hoàng vẫn cực kỳ không cam lòng.
Cường giả cảnh giới Chân Vũ tuy rằng có thể trấn áp Tiêu gia, nhưng chỉ có thể cho cường giả cảnh giới Chân Vũ sống tạm mười năm, dựa vào cái gì muốn cược luôn tương lai của hắn?
Nhưng không cam lòng là một nhẽ, Tiêu Hoàng không dám từ chối.
Bởi vì bên dưới vị trí này của hắn có nhiều người mơ ước, hắn không muốn cưới một nữ nhân xấu xí làm vợ, nhưng đám huynh đệ của hắn có khá nhiều người cam nguyện chịu đựng sự nhục nhã này!
Khi Tiêu Vô Cực sắp tuyên bố kết thúc buổi lễ, Tiêu Xước bỗng nhiên đứng lên, mang theo ý cười mỉa mai nói:
“Một lão bất tử từ lâu đã kéo dài hơi tàn thì cho hắn chết hẳn luôn đi, liên tiếp hy sinh hai đời đệ tử của Tiêu gia, đáng giá sao?"
Nghe thấy lời của Tiêu Xước, Tiêu Vô Cực thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng hắn biết Tiêu Xước luôn ôm oán hận với Tiêu gia, chỉ bằng vào hai mươi mấy năm qua nàng không một lần đặt chân Tiêu gia liền có thể nhìn ra.
Nhưng dù hận đến mấy thì nàng cũng mang huyết mạch của Tiêu gia, vào lúc thế này phá rối Tiêu gia, nàng bị điên rồi sao?
Huống hồ Tiêu Vô Cực biết tính cách của Tiêu Xước, hắn và Tiêu Xước kém mấy thế hệ, một khi Tiêu Xước chân chính chọc giận hắn, vậy xem như Tiêu Xước cũng là huyết mạch Tiêu gia thì Tiêu Thiên Ngạo vẫn sẽ giết nàng!
"Tiểu muội! Trở lại! Không nên nói lung tung!" Tiêu Vô Cực vội vàng quát mắng.
Mọi người ở đây lần lượt chuyển sang nhìn Tiêu Xước, hình như người của Tiêu gia này tính gây sự.