← Quay lại trang sách

Chương 1897 Phản bội(2)

Tiêu Thiên Ngạo dứt lời, lập tức có năm tên võ giả Dương Thần cảnh của Tiêu gia đứng ra.

Năm người này là tất cả võ giả Dương Thần cảnh ẩn giấu của Tiêu gia, cũng là thành viên trưởng lão hội của Tiêu gia.

Quyền lực lớn nhất Tiêu gia thật ra không phải gia chủ Tiêu Vô Thắng, mà là trưởng lão của trưởng lão hội.

Tiêu Thiên Ngạo bởi vì tuổi thọ nên không quản việc, các trưởng lão Tiêu gia tuy rằng trên danh nghĩa là đã buông bỏ quyền lực trong tay, nhưng bọn họ còn quyền trọng tài.

Nói đơn giản là đám người Tiêu Vô Thắng có thể tự quyết định với việc nhỏ, nhưng nếu bọn họ có động tác gì lớn, vậy nhất định phải trải qua trưởng lão hội tán thành mới được.

Tiêu Vô Thắng và Tiêu Vô Cực lộ vẻ mặt rối rắm, thân là đệ tử của Tiêu gia, bọn họ tự nhiên phải giúp lão tổ Tiêu gia xóa sổ phản nghịch, giết Tiêu Xước.

Vấn đề là thế hệ bọn họ trong Tiêu thị là thế hệ hiếm hoi ít nội đấu nhất, thực lực của Tiêu Vô Thắng vốn rất mạnh, hơn nữa thiên phú hơi sáng mắt trong Tiêu gia, được Tiêu Vô Cực trí kế siêu quần phụ tá, có thể nói võ giả Tiêu gia thế hệ này sớm bỏ ý đồ nội đấu gì đó, ngược lại chuyên tâm nâng đỡ Tiêu Vô Thắng.

Tiêu Xước là tiểu muội rất được yêu thương nhất trong thế hệ bọn họ, hiện tại khiến bọn họ xuống tay giết nàng, sao bọn họ nỡ nhẫn tâm.

Nhìn bộ dạng đó của hai người, một võ giả Tiêu gia trong trưởng lão hội không kiềm được quát chói tai: "Tiêu Vô Thắng! Ngươi còn đang do dự cái gì? Thân là gia chủ của Tiêu gia, chẳng lẽ lúc này ngươi còn muốn che chở nữ nhân này sao?”

“Thân là gia chủ, tất nhiên phải luôn đặt ích lợi an nguy của Tiêu gia ta lên hàng đầu, xem bộ dạng hiện tại của chính ngươi đi! Nếu ngươi không muốn làm gia chủ, trong Tiêu gia ta không chỉ có một mình ngươi có tư cách làm gia chủ!”

Trong mắt Tiêu Vô Thắng vụt qua một chút tàn khốc, đám người trưởng lão hội này bình thường hay ép hắn thì thôi đi, Tiêu Vô Thắng nhìn thoáng, dù sao đám người này không sống được bao nhiêu ngày, chính mình không cần thiết trở mặt với họ, dù sao đến lúc đó người cầm quyền Tiêu gia vẫn là người phe mình.

Nhưng hiện tại bọn họ thúc ép chính mình giết chết tiểu muội Tiêu Xước mà bọn họ yêu thương nhất, điều này khiến Tiêu Vô Thắng hơi khó chấp nhận.

Trông thấy cảnh này, Tiêu Xước bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Đại ca, thất ca, các ngươi còn muốn tiếp tục nhịn sao? Đám lão bất tử này nắm chặt quyền lợi của Tiêu gia không chịu buông, dẫn đến hiện tại Tiêu gia như chết rồi, bọn họ có ích gì cho Tiêu gia?”

“Đám lão bất tử đã sớm không đánh đấm gì được, bọn họ cũng không dám ra tay tiêu hao tuổi thọ không còn bao nhiêu của chính mình, bọn họ ở trong Tiêu gia chẳng qua mang đến chút thanh thế vô dụng cho Tiêu gia, còn lại đều là cản trở sự phát triển của Tiêu gia!”

“Giết bọn họ, không còn đám lão bất tử trở ngại ngươi mới là gia chủ Tiêu gia chân chính, nếu không thì ngươi vĩnh viễn đều chỉ là một con rối!”

“Nhìn Tiêu Hoàng đi, nhìn nhi tử của ngươi đi, những người khác trong Tiêu gia đều muốn đám lão bất tử này chết, ngươi còn muốn tiếp tục giữ lại Tiêu gia như chết rồi này sao?”

“Tiêu gia hiện giờ phải niết bàn trọng sinh mới có thể chân chính nổi lên, nên cắt đứt thì cắt đứt, nếu không sẽ rối ren!”

Đáy mắt Tiêu Vô Thắng lóe tia giãy giụa, hắn bản năng liếc qua Tiêu Hoàng, quả nhiên Tiêu Hoàng đang nhìn về phía đám người Tiêu Thiên Ngạo với ánh mắt tràn ngập ác ý.

Đối với Tiêu Hoàng thì chỉ cần đám người Tiêu Thiên Ngạo chết là hắn không cần tiến hành cuộc liên nhân sỉ nhục này, tương tự, vị trí người thừa kế Tiêu gia vẫn như cũ là hắn.

Thân là Tiêu gia đứng đầu sáu thế gia, thoạt nhìn cực kỳ cường đại và hài hòa, nhưng trên thực tế bên trong cũng là mâu thuẫn lớp lớp.

Chẳng qua trước kia có lão tổ Tiêu gia áp chế, cho nên những mâu thuẫn này không có bộc phát ra, nhưng hiện tại tùy theo Tiêu Xước ra tay, tất cả mâu thuẫn sắp không áp chế được nữa.

Một trưởng lão của Tiêu gia giận dữ quát: "Yêu ngôn hoặc chúng! Để nghiệt chủng như ngươi sống quả nhiên là tai họa của Tiêu gia ta!”

Nói rồi trưởng lão này mặc kệ thái độ của Tiêu Vô Cực và Tiêu Vô Thắng, định ra tay ngay.

Nhưng lúc này sau lưng hắn bỗng nhiên hiện ra bóng dáng khủng bố, Thao Thiết Thôn Thiên!

Trưởng lão Tiêu gia kia trực tiếp phun ra một búng máu, ngay tại chỗ bị đánh thành trọng thương!

“Tiêu Vô Cực! Ngươi điên rồi phải không?"

Bốn trưởng lão Tiêu gia khác nhìn Tiêu Vô Cực bằng ánh mắt vừa kinh vừa giận, bọn họ quả thực không dám tin tưởng, không ngờ Tiêu Vô Cực thật sự nghe lời của nghiệt chướng kia ra tay với họ.

Nhưng lúc này Tiêu Vô Cực không thèm nhìn bọn họ, khí chất trong nho nhã mang theo một chút lười biếng đã biến mất trên người hắn, thay thế là cảm giác hung dữ, giống như công pháp mà hắn tu luyện, Thao Thiết Thôn Thiên, tuy là một trong long sinh cửu tử nhưng cũng là thượng cổ mãnh thú!

Tiêu Vô Thắng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Vô Cực, hiển nhiên cũng không ngờ đệ đệ của mình sẽ có quyết doán như vậy, ra tay vào lúc này.