Chương 1899 Trong giới thật là loạn(2)
Dù sao Tiêu Xước cứng rắn đến đâu cũng không thể nào tùy ý đổi đi gia chủ như hắn.
Độc Cô Thành nhìn Độc Cô Diêm, trong lòng vừa kinh vừa giận không thôi, hắn tuyệt đối không thể ngờ Độc Cô Diêm thế nhưng dám phản bội hắn, gia chủ con rối luôn biểu hiện dịu ngoan trước mắt hắn không ngờ phản bội hắn.
Đám người giang hồ đến xem lễ đứng bên ngoài đều xoe tròn mắt.
Trầm Vô Danh lẩm bẩm:
“Ôi mợ, sáu thế gia này thật là loạn, làm khó đám người này rốt cuộc làm cách nào lớn được như vậy?”
Mấy người khác gật gù đồng ý.
Tuy bọn họ đã thấy nhiều chuyện đen tối trên giang hồ, nhưng giống như sáu thế gia rõ ràng chảy cùng dòng máu nhưng cuối cùng trở thành như kẻ thù thì đúng là ít thấy.
Hôm nay bọn họ cũng xem như tăng kiến thức, bình thường sẽ không được xem tiết mục phản bội liên tiếp thế này.
Tiêu Xước nói với nhóm Tô Tín:
“Các ngươi ở đây cố chống chọi một lúc, ta đi giải quyết lão bất tử của Độc Cô thị trước.”
Tiêu Xước nói rồi lao nhanh về phía Độc Cô Thành, trong mắt lóe sát khí dày dặc.
“Độc Cô Thành, lão nương nhịn ngươi lâu rồi, lần này là tự ngươi nhảy ra đến tìm chết, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!"
Trước kia trong Độc Cô thị, Độc Cô Thành ra tay ôm quyền lực, đôi khi Tiêu Xước muốn nhún tay vào quyền lực của Độc Cô thị cũng có vài lần bị Độc Cô Thành ngầm cảnh cáo, khiến nàng không cần ỷ vào chính mình có thân phận người Tiêu gia thì ham nhúng tay vào quyền lực của Độc Cô thị, làm Tiêu Xước tức giận ngứa răng.
Chẳng qua khi đó Tiêu Xước không muốn bại lộ thực lực của mình, nên không sùng lên, nàng vốn định chờ sau này mới xử Độc Cô Thành, nếu bây giờ Độc Cô Thành chủ động ló đầu ra thì nàng không khách khí gì nữa.
Bên Tô Tín thiếu một Tiêu Xước, Tiêu Thiên Ngạo ra tay càng cuồng bạo hơn.
Sau lưng Tiêu Thiên Ngạo là kim long gầm rống, trực tiếp hóa rồng thành kiếm, kiếm khí kèm theo long uy quét ngang mà ra, trực tiếp hất bay mấy người có mặt tại đây.
Gia Cát Diên và Vương Uẩn Chi đều đã gia nhập trong chiến đấu, chẳng qua thực lực của hai người hơi yếu so với nhóm người Tô Tín, cho nên khi đỡ một luồng kiếm khí của Tiêu Thiên Ngạo, dù có mấy người khác hỗ trợ chia sẻ, nhưng Gia Cát Diên, Vương Uẩn Chi vẫn bị chấn động nội phủ, máu tươi khó nén chảy ra khóe môi.
"Tạm né mũi nhọn!"
Nhan Như Mộng khẽ quát, Phi Tuyết Kiếm trong tay vung kiếm vũ xinh đẹp, ánh trăng và hàn sương bay múa, nhưng mỗi vệt trăng là kiếm khí rực rỡ, đâm thẳng về phía Tiêu Thiên Ngạo.
Tô Tín cũng bước ra một bước, thoáng chốc trên trời dưới đất, vô tận kiếm khí ngưng tụ thành vực tràng kiếm khí bao phủ Tiêu Thiên Ngạo, không ngừng nghiền nát.
Tiêu Thiên Ngạo gầm lên, hai tay dường như hóa thành long trảo, chộp một cái kéo xuống, dù là kiếm vũ của Nhan Như Mộng hay Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí Tô Tín đều bị xé rách!
Đừng nhìn lão tổ Tiêu gia trông đã già nua nhưng thật ra hắn đi theo phong cách cương cường cực kỳ bá đạo.
Khoảnh khắc Tiêu Thiên Ngạo xé rách vực tràng, Địch Kinh Phi thân hóa đại long, thi triển một chiêu Long Hấp Thủy, chân khí khủng bố ngưng tụ dưới sự điều khiển của hắn, hóa thành vòi rồng chân khí mạnh mẽ ném về phía lão tổ Tiêu gia.
Gia Cát Diên và Vương Uẩn Chi thì phối hợp với Địch Kinh Phi ra tay.
Hai tay Gia Cát Diên kết ấn, thoáng chốc sau lưng hắn hiện ra bức tranh Chu Thiên Tinh Thần mông lung, tùy theo Gia Cát Diên chỉ một cái, ánh sao ngưng tụ, mang theo dao động khác lạ.
Sau lưng Vương Uẩn Chi hiện ra một thanh trường kiếm cổ xưa, hạo nhiên chính khí dẫn đến vô tận địa trong thiên địa hóa thành trường hà hạo nhiên giáng xuống.
Võ giả của Tạ quận Vương thị luôn rộng rãi, ngươi không tìm thấy nhiều điểm đặc sắc trong công pháp của bọn họ, nhưng ngươi cũng không tìm ra được khuyết điểm nào lớn.
Ba người Địch Kinh Phi, Gia Cát Diên, Vương Uẩn Chi tuy mới hợp sức lần đầu, nhưng bọn họ dù sao đều là võ giả Dương Thần cảnh dày dạn kinh nghiệm, tuy phối hợp không quá ăn ý nhưng cũng không tìm được chút lỗ hổng.
Ba người Địch Kinh Phi hợp sức cùng đánh, vừa lúc bắt lấy khoảng trống khi Tiêu Thiên Ngạo xé rách vực tràng của Nhan Như Mộng và Tô Tín, có thể nói là nắm bắt thời cơ đúng lúc.
Nhưng Tiêu Thiên Ngạo bỗng nở nụ cười hơi lạnh lùng, sau lưng hắn hiện ra một ngọc tỉ to lớn kỳ dị, trên ngọc tỉ có ngũ trảo kim long quay quanh, tỏ ra trang nghiêm vô cùng.
Người trông thấy cảnh này đều lộ biểu cảm nửa cười nửa không, Tiêu Thiên Ngạo ngưng tụ ra Bàn Long Ấn Pháp Tướng này là có ý gì? Rõ ràng là vẫn mơ ước ngai vàng.
Tiêu gia này cố chấp với ngai vàng mãnh liệt vô cùng, hèn gì Vương thị và Gia Cát thị muốn trở mặt với Tiêu gia, đổi lại là bọn họ cũng sẽ không có cảm giác an toàn.
Khi Chân Vũ pháp tướng của Tiêu Thiên Ngạo hiện ra, trong khoảnh khắc uy năng to lớn khiến thiên địa biến sắc, long ngâm gào thét, uy áp cường đại hiện ra, Tiêu Thiên Ngạo trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ: "Trấn!"
Bàn Long Ấn nặng nề rơi xuống, bức tranh Chu Thiên Tinh Thần của Gia Cát Diên vỡ vụn, trực tiếp phun ra một búng máu bay ngược ra ngoài.
Vương Uẩn Chi khá hơn một chút, nhưng trường kiếm thiên binh trong tay của hắn đã vỡ vụn, bản thân hắn cũng bị đánh bay.